Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Cho tháng 6 qua đi


Anh có lẽ mãi mãi không bao giờ hiểu vì sao tôi ra đi.
Đọc stt mới của anh định pm một vài điều xong lại thôi bởi với cách nghĩ ấy của anh thì nói có hàng trăm vạn điều cũng vậy và trước giờ cũng đã nói quá nhiều rồi. Ừ thì tôi xấu xa, bạc bẽo. Nhưng anh có cần rêu rao lên cho cả thiên hạ nghe như một thành tích?
Bé con của tôi vào ngoại cũng được hơn 10 ngày, nó đã dần thích nghi với cuộc sống hiện tại. Tôi nghĩ nó cũng biết nhớ nên vẫn chỉ hình cưới trên tường cho nó xem. Con bé giờ chỉ có thể nhìn hình và gọi ê a như thế. Nghĩ thương con tôi lại bấm máy gọi, tôi muốn cho con có thể nghe được giọng của cha mình. Dù thế nào đi chăng nữa, tình phụ tử vẫn là mãi mãi và tôi biết rằng anh cũng sẽ rất nhớ con. Xa xôi như vậy là thiệt thòi cho cả đôi bên rồi.
Mọi chuyện rồi cũng là quá khứ. Giọt nước mắt chỉ lăn trước mặt người biết sẻ chia. Guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có những điều sẽ quên và có những điều còn nhớ.

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

Cho một ngày hôm nay

Tất cả sẽ chỉ còn trong quá khứ khi ngày mai đến. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc đời anh. Cõi lòng đã tan nát giờ dường như thản nhiên quá đỗi. Tôi đã cố gắng nhưng không thể nên đành buông xuôi. Anh chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về tôi và tôi chắc rằng anh luôn so bì tôi với người cũ thế nên trước khi tôi sinh khoảng 2 tháng anh vẫn tìm người ta. Thật ra tôi không khắt khe lắm với những chuyện trong quá khứ, tôi vẫn có thể cảm thông nếu nói cho tôi biết mọi chuyện bằng sự tôn trọng giá trị của tôi với cuộc đời anh và đừng dối gạt tôi như mình rất chân thành. Anh không muốn nói chuyện với vợ bởi bận rộn với những đam mê riêng mình nhưng lại dành thời gian cho việc tìm người cũ tâm sự, thế nên tôi có là gì đâu để tồn tại trong cuộc đời anh. Giờ tôi ra đi để trả anh cho đam mê và những tình yêu cũ. Lòng tin của tôi với sự chân thành của con người đã mất. Tôi sẽ trở lại nơi có những người cần tôi, yêu tôi nhưng không phải là tôi của ngày hôm qua nữa. Tối nay, bố chồng tôi nói thấy tôi vui vẻ trong hoàn cảnh này, tôi chỉ im lặng. Gào khóc để làm gì? Ai sẽ thương tôi? Tôi nhận ra một điều giải thích chỉ là vô nghĩa khi trong đầu người ta đã mặc định mình là như vậy nên ai nhận xét gì cũng được, tôi không có ý kiến. Và tương tự, việc anh nói người nhà anh tình cảm cũng chỉ là do anh nói thôi. Chiều nay, anh lại một lần nữa khẳng định tôi chẳng có giá trị gì đối với người thân anh khi nhấn mạnh họ hàng anh đến chơi chỉ là vì con anh thôi không phải vì tôi, thật ra, tôi không cần anh nói những điều ấy. Thôi đó, cho một ngày nặng nề nữa trong chuỗi u ám đời mình rồi sau đó hãy kết thúc ngay đi. Tôi sẽ thôi không hờn trách để bản thân mình nhẹ lòng. Anh hãy sống tốt với những gì anh chọn lựa nhé!

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Cuộc đời là chuyến hành trình đơn độc

Không ai rũ bỏ được quá khứ của mình mặc dù cũng không sống mãi với nó. Và một đứa trẻ thật ra nó cũng không thể tự quyết định có đến hay không với cuộc đời này. Thật sự tôi chưa từng thiết tha cuộc sống nhưng cũng không đến nỗi sống trong trạng thái quá ủ dột. Tôi bơ vơ, quay quắt với ước mơ gia đình từ trong sâu thẳm nhưng có lẽ điều tưởng chừng giản đơn ấy lại là thứ sa sỉ đối  với tôi khi cuộc sống cứ tước dần những hi vọng đi mãi mãi. Tôi nghĩ mình không sai khi bản thân mưu cầu hạnh phúc nhưng có lẽ tôi đã sai với quyết định của mình khi bản thân không phù hợp để làm một người phụ nữ của gia đình. Có lẽ tự lập quá đã trở thành con dao hai lưỡi đối với tôi, kết hợp với sự mâu thuẫn phức tạp của bản thân đã khiến mọi thứ càng trở nên tệ hại. Không thể đặt được chữ nếu với quá khứ nhưng thật sự nếu quay ngược được thời gian tôi sẽ không đi con đường đã chọn để không gây hệ lụy cho người trong cuộc với tôi và cũng để chuyến hành trình đơn độc của tôi vẫn như đã từng.
Sẽ là những ngày hè oi bức cuối. Tôi không biết nhiều về nơi này vì tôi cũng chẳng đi đến đâu. Khoảng thời gian qua cũng chỉ có những chuyến đi một mình xuống Hà Nội và về nhà khi anh rể lớn mất. Tôi nhớ ngày tôi sinh con, cơn đau chuyển dạ giữa đêm trong bệnh viện, nằm ôm bụng cầu nguyện mà nước mắt cứ lăn dài. Tôi ước gì lúc ấy có anh để tôi được dựa giẫm. Có lẽ số phận tôi đã được gồng gánh hai chữ "một mình" từ tuổi thơ cho đến lúc lớn lên và sau này nữa. Tôi bắt đầu hiểu và chấp nhận nó.
Tôi biết tôi vụng về và cuộc sống cũng chẳng phải chỉ cần sự chân thành với nhau. Một thất bại lớn trong cuộc sống của tôi là không có được trái tim chồng mình. Tình yêu của anh đã ra đi mãi  sau mối tình sâu nặng 6 năm với cô gái Hà Nội. Sau này, chỉ là cảm giác thích thú, một chút lý trí và bản năng, chắc cũng chưa đủ để hát bản trái tim không ngủ yên mà tôi vẫn hay mở khi còn bán quán giải khát khi trước.
Hôm trước anh đăng stt trên fb, p/s nói về chuyện giàu nghèo. Tôi chạnh lòng. Nếu vì chuyện giàu nghèo thì tôi sẽ có mặt ở đây? Tôi sẽ không cảm thấy ngậm ngùi khi đôi bông tai cho cô dâu mới cũng không có?... Nhưng thôi, viết gì là quyền của anh chỉ là anh đang làm những gì ngược lại với điều anh nói lúc trước khi tôi đăng những stt buồn. Nếu đó là lý do để anh cảm thấy thoải mái hơn thì anh cứ xác định như thế. Nhưng cuộc sống này nếu chỉ suy xét chiều hướng tiêu cực thì trước tiên bản thân mình sẽ không thoải mái. Tôi hay bỏ qua những hờn giận và kể cả hận thù chẳng phải vì tôi cao thượng, chỉ là vì tôi muốn tôi thoải mái thôi.
Mấy đêm nay nóng, bé con của tôi ngủ không ngon. Nhìn con tôi lại khóc. Tôi nhớ gần nửa năm trước, cũng là 2 mẹ con bơ vơ giữa Nội Bài. Hành trình sẽ còn dài hơn nữa. Xin lỗi thiên thần nhỏ của tôi! Tôi không thể cố gắng trong cảnh luôn cảm thấy đơn độc như thế này. Và anh cũng không thể sống khác hơn những gì anh đã khẳng định đó mới là cuộc sống. Tôi không muốn cuối cùng lại chỉ dành cho nhau những lời khiếm nhã và sự coi thường thế nên tôi chọn một kiểu đơn độc trong những mẫu mã dành cho tôi. Xin lỗi con yêu! Điều mẹ chỉ có thể làm bây giờ là sẽ cố gắng hết sức để con không cảm thấy bị bơ vơ mà thôi. Mẹ yêu con!