Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

Ngày của nỗi đơn côi

Một buổi chiều thật dài! Đã đi qua hết bao nhiêu thứ trong quãng thời gian gắn bó với nơi này. Có lẽ chỉ tôi nghĩ và nhớ cho đến tận cùng những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Bên cạnh, người vẫn say mê với con dế yêu của người. 
Lại là những cay đắng khác gieo rắc vào đời nhau cho đến thừa thãi quá một phận số bơ vơ tột cùng. 
Có đôi khi, thấy những khó khăn vây lấy lại không muốn buông tay người vì sợ người cô đơn trước sóng gió nhưng thực tế người nào cần bàn tay này nắm lấy. 
Người thản nhiên đến độ sự thản nhiên ấy như một món quà tàn nhẫn dành cho nhau thêm một lần nữa. 
Sao tôi vẫn có lúc không tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình? Có vẻ khờ khạo đến ngưỡng vô đối rồi chăng? 
Thôi đừng ủ ê mãi nữa. Vì không cần nhau nên mới đẩy nhau ra khỏi cuộc đời.

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Thấm

Tôi đã từng thấy lạ khi người ta nói thương yêu nhau nhưng giọt nước mắt của nhau chẳng chạm được vào sự thương yêu ấy. Có rất nhiều rất nhiều thứ để chứng minh một sự thật không nằm trong mong đợi. Những thiệt thòi mà bản thân không để tâm tới hay những đổi thay lớn vì tình cảm nay vì những vụn vặt tầm thường đã trở thành vô nghĩa. Chợt thấy bẽ bàng cho tình người. Tôi đã hiểu một cách tường tận. Hạt giống yêu thương trong người đã chết từ khi chưa nảy mầm.

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

Lẩn Quẩn

Mọi sự hiệp lại hay rạn vỡ đều do chữ duyên mà ra.
Con người sống trên đời này không ai toàn vẹn đó là điều không thể chối cãi. Cũng chẳng lạ gì khi người ta khổ đau thì người ta hay quy kết lỗi lầm vào một ai đó hoặc một nguyên do nào đó. Giống như tôi từng đánh giá cao một người để rồi thực tế đã chứng minh không phải vậy, ai cũng có những ích kỷ riêng mình do đó điều thực tế chứng minh ấy cũng bình thường mà thôi. Người ta viết cho tôi một câu truyện giữa người ta và một người khác để làm gì?
Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc, cái giá của tự do là cô đơn. Thế nhưng chẳng phải mình chấp nhận ràng buộc để đổi lấy hạnh phúc mà đối phương cũng có sự lựa chọn như mình. Mà dường như tôi cũng không phải mẫu phụ nữ của gia đình nên được đánh giá là vụng về, thiếu sót.
Cuộc sống gắn kết giữa hai con người cần có sự cố gắng và hi sinh nhiều từ hai phía bới khi đã không còn sống cho riêng mình nữa thì cần phải thay đổi nhiều thói quen như lúc còn tự do thậm chí những dự định, ước mơ cũng thay đổi, và đôi khi cả cái tôi cũng cần gạt bỏ. Thế  nên vẫn có những đổ vỡ và không phải đổ vỡ nào cũng là do bên nào đó xấu xa. Có lẽ sự ràng buộc này đã bóp nghẹt cả hạnh phúc.
Tôi muốn làm mọi thứ tốt cho thiên thần của tôi nên cũng chẳng quan trọng miệng đời hay đạp đi cả phù phiếm của bản thân.
Không phải buông xuôi nhưng cũng như là buông xuôi vậy, mọi việc tùy duyên.

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

Lạc Giữa Cõi Trần Ai 5 - Lặng

Hoa rụng rơi đầu ngõ
Trải kín lối những chiều
Buồn chơ vơ đến lạ
Nhói lòng xót cánh hoa

Mùa vẫn qua lặng lẽ
Ai khe khẽ ru mình
Chút tình duyên chừng ấy
Thêm mấy cũng hoài công?

Ngược thời gian được không
Cho ta về ngày cũ?
Thương yêu kia có đủ
Để gắn đời nhau chưa?

Những ngày lạnh dần thưa
Tháng ba mùa hoa cuối?
Nơi ngưỡng cửa cuộc đời
Cài then không mở lối

Bầu trời đầy u tối
Ta tiễn ta ngậm ngùi
Những vui buồn rồi sẽ
Tan vào lòng đơn côi
Xa xôi quá, xa xôi!

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Chơ Vơ

Muốn được nằm yên trong tổ ấm đơn côi và lặng lẽ khóc như ngày trước.
Nét mặt thơ ngây và nụ cười cô con gái nhỏ cứ xoáy vào lòng những tái tê, quặn thắt. Trên suốt con đường của một chiều đơn côi nước mắt lăn dài.
Phía trước tôi trời mưa giông. Tôi vẫn bước. Xót xa!
Rồi mọi thứ sẽ khác, cả những giấc mơ đã từng... Cái gọi là số phận đôi khi nghiệt ngã.
Thôi thì cứ ve vuốt những bơ vơ của cuộc đời mình và tiếp tục sống.
Không hiểu sao ngày này lại thấy mình một mình đến thế!