Không biết nói gì với chính tôi bây giờ nữa.
Cảm thấy hư hao, cảm thấy có lỗi, cảm thấy chán chính mình.
Lặng im.
Chấp nhận sự kết tội của bản thân mà không đổ lỗi cho tại, bị, thì, là...
Kết thúc đi.
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013
Mùa Nhớ
Mấy ngày nay thời tiết thật lạnh. Bầu trời trắng đục. Mặt trời dường như mệt mỏi, hắt những vạt nắng yếu ớt lên thành phố cũng chẳng đủ xua đi cái lạnh.
Mỗi lần trời lạnh như thế này thì nỗi nhớ lại kéo về từ khắp mọi ngả không cho một cơ hội để đề phòng. Nó ương bướng đến phát bực, phát ghét. Nhưng... rồi thì cũng phải chấp nhận nó.
Tự dưng thấy thèm được cùng cả nhà đi uống cà phê như mỗi lần về tết. Thèm bữa cơm gia đình, có mẹ, anh chị và cháu, những buổi nói chuyện trong nhà ngoài ngõ không biết điểm dừng. Lại muốn được một lần nữa nhìn trăng treo trên ngọn những cây bạch đàn trước sân qua khung cửa sổ nơi ngôi nhà cũ trong ký ức vào những đêm lạnh không tài nào chợp mắt dù rằng quay trở lại với quá khứ chỉ là tiếng thở dài. Cái nỗi nhớ và ước muốn này sao lại khắc khoải đến thế, cảm giác tủi thân tràn về nhưng bây giờ không còn bé nhỏ nữa để có thể khóc như quãng thời gian đầu tiên sống đời sinh viên mỗi lần ngồi viết thư cho mẹ.
Thời tiết này làm tôi nhớ Đà Lạt. Lâu rồi không về thăm nơi ấy - cái nơi lạ mà quen, quen mà lạ. Nơi mà mỗi lần mệt mỏi tôi lại hướng về và khao khát được bước đi trên những triền dốc, giữa không gian mờ sương và cái lạnh ôm ấp, vuốt ve. Tôi nhớ Nhỏ. Muốn được cầm tay nhỏ dạo bước giữa thành phố của ngàn thông như năm nào. Nhiều lần trở về Đà Lạt, tôi vẫn dành thời gian cho việc một mình dạo phố, bỏ mặc những mối quan hệ và những việc cần làm trong khoảng thời gian ấy. Từ ngày tay tôi không còn nắm bàn tay Nhỏ thì đôi tay ấy nằm ngoan ngoãn trong túi áo khoác và việc mở bàn tay ra để nắm một bàn tay ai khác có vẻ gì đó ngượng nghịu, khó khăn.
Tôi nhớ 5 thằng Phòng Ngập Nước. Bạn bè chỉ có thể bước cùng nhau trên một đoạn đường rồi ai cũng sẽ có lối đi riêng mà lúc ấy cuộc sống của mỗi người nảy sinh nhiều vấn đề khó có thể chia sẻ cùng nhau đó là bình thường. Vẫn biết vậy nhưng sao lại nuối tiếc quá khứ nhiều.
Phải thừa nhận với lòng mình, tôi vẫn nhớ Rùa Con. Trong cái vẻ ngoài thờ ơ, vô tư của tôi những nốt trầm của cảm xúc luôn xuất hiện, có thể chỉ là trong khoảnh khắc chiếc lá rơi thôi cũng khiến tôi xao lòng vì những kỷ niệm. Chắc bây giờ Rùa Con đang hạnh phúc với việc làm vợ, làm mẹ. Tôi thật mong Rùa Con sẽ hạnh phúc, không cần nhớ đến tôi vì khi nhớ đến tôi, Rùa Con sẽ lại nuối tiếc.
Giáng Sinh đã thật gần. Mùa Giáng Sinh năm nay tôi sẽ lại dạo phố. Dường như tôi trẻ lại, vui tươi hơn dù áp lực cuộc sống chẳng nhẹ hơn ngày trước chút nào. Mùa đông này đang ấm áp trong tim tôi với những kế hoạch mà mỗi khi nghĩ đến tôi lại thấy thú vị và hào hứng.
Công việc ở công ty ngày càng bận mà những xúc cảm mang lại không thoải mái chút nào. Chưa bao giờ khi kết thúc thời gian làm việc tôi lại cảm thấy trên vai mình như trút đi được cái gánh nặng như bây giờ. Nhưng tôi đang dần lấy lại thăng bằng và chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, hãy chờ xem... tất cả chỉ còn là một cái phủi nhẹ.
Dạo này, Chó Bông mất tích. Tôi không thể an tâm. Cảm xúc nơi anh tệ hơn có phải một phần do tôi? Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp với anh chứ? Tôi không biết sẽ như thế nào nhưng kết quả như thế nào cũng do phần lớn sự chọn lựa của chính anh. Cố lên anh! Nắng vẫn hồng và mặt trời thì không bao giờ ngủ quên mãi mãi. Nếu bàn tay tôi có thể kéo anh ra khỏi bóng đêm quanh anh tôi sẽ làm bởi trong tôi tình yêu thương giữa con người với con người là điều đáng quý.
Hôm trước, dự buổi truyền giảng theo lời mời. Giây phút người ta kêu gọi tôi đến với lòng tin mới tôi lại đứng yên ở vị trí của mình. Tôi không có tính a dua để xuôi theo lời kêu gọi. Khi quyết định một vấn đề, tôi không chỉ nghĩ cho mỗi mình tôi. Xúc cảm của những người tôi yêu thương là yếu tố chính để nơi tôi có một quyết định. Tôi có thể dễ tiếp nhận nhưng không vội vàng từ bỏ. Trái tim lớn thì thu vào để chất chứa trong đó nhiều hơn là bỏ ra mà.
B nói B không muốn vì B mà tôi mới có lòng tin nhưng đó lại là sự thật. Tôi không có lòng tin vào một thế giới siêu nhiên nào cả. Tôi chỉ dừng ở sự tôn trọng đối với đại diện cho một tín ngưỡng - điểm tựa tinh thần của những người tin, theo. Tôi tin và có động lực để làm điều gì đó là vì những người mà tôi yêu quý thôi. Bởi vì tôi yêu họ nên những gì họ yêu tôi cũng sẽ yêu hoặc ít ra cũng là một sự trân trọng.
Tôi bỗng muốn dừng sự tự do trong cô đơn hiện tại nhưng cảm giác lo sợ nhiều thứ cứ ám ảnh có lẽ do bản tính cầu toàn. Tôi nghĩ nhiều về B và những gì anh nói. Nỗi nhớ, cảm giác ấm áp và gần gũi ngày càng nhiều. Thực chất, trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được yêu thương.
Nhãn:
Lảm Nhảm
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013
Lạ
Tháng 11 đã khép lại nhường bước cho tháng 12.
Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy là chuẩn bị thêm 1 tuổi nữa. Cái tuổi nó đuổi xuân đi vậy mà sao tôi vẫn lí lắc và bình chân như vại.
Lâu lắm rồi mới liên lạc được với cô giáo cũ - người đối với tôi như một người chị gái. Cô lại khuyên tôi dừng chân với những cuộc vui được rồi. Bạn bè không còn bao nhiêu đứa vẫn giữ cuộc sống độc thân như mình, ngẫm cũng thật sự là có tuổi.
Tôi đang cảm thấy thú vị khi bắt tay vào việc chuẩn bị quà mừng sinh nhật mẹ. Chưa năm nào quà sinh nhật mẹ được chuẩn bị công phu như thế này (trước 2 tháng). Thời gian tới phải giảm các chương trình rong chơi và hạn chế online để tập trung vào việc đó. Tuy có mệt một chút nhưng cảm giác hạnh phúc sao ấy, tự làm một cái gì đó cho người mình thương yêu thật là tuyệt. Hình như tôi trẻ hoá khi lại làm những việc mà ngày xưa thích làm.
Sáng nay, tôi đi nhà thờ như đã định. Lần đầu tiên tôi đi nhà thờ của đạo Tin Lành và cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà thờ một mình. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm. Cũng may tôi từng tham dự lễ của đạo Công Giáo nên không quá bỡ ngỡ nhưng rõ ràng cùng tôn thờ Chúa nhưng lễ của 2 tôn giáo này khác nhau. Từ dưới chân cầu thang lên khu vực thánh đường tôi đã nghe vang vang tiếng thánh ca ấm và ngọt. Trong thánh đường không có tượng Chúa như thánh đường của Công Giáo. Không khí buổi lễ gần gũi hơn, ấm áp hơn. Màn hình được đặt ở các vị trí thuận lợi để các tín đồ có thể theo dõi bài giảng giúp tôi không quá lạc lõng. Cũng là tiếng đàn đệm cho những bài thánh ca nhưng có lẽ do thiết kế của đền thánh này nhỏ mà tôi cảm thấy âm thanh ấy vang dội và đi vào lòng người. Ngày xưa, tôi vẫn thấy những bài thánh ca bên Thiên Chúa hay nhưng với âm thanh hôm nay tôi còn nghe thấy được độ rung trong lòng mình mà hình như tôi đang bị tình cảm chủ quan đánh lừa nên không được công tâm cho lắm. Trí tưởng tượng phong phú của tôi khiến tôi hình dung ra buổi lễ bên B, có lẽ sẽ hoành tráng hơn ở đây nhưng tôi nghĩ nếu như tiếng đàn kia là của anh... Tự nhiên xốn xang. Buổi lễ kết thúc, một cô bé bên cạnh bắt chuyện với tôi (có lẽ do cái mặt tôi lạ hoắc). Qua một vài câu trao đổi, tôi đã có người làm tình nguyện viên hướng dẫn cho tôi tìm hiểu đạo Tin Lành rồi. Danh bạ điện thoại thêm một số mới và cũng thêm cái hẹn chủ nhật gặp nhau nơi nhà thờ.
Tôi ra về. Chạy qua chỗ hẹn mà chị đồng nghiệp đã nhắn tin trong lúc đang dự lễ. Những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu lúc này khiến tâm không được thoải mái lắm. Cảm giác của tôi như là kẻ có lỗi - có lỗi với Pháp Danh của mình. Nghĩ đến mẹ, người thân và B, chẳng biết sẽ như thế nào. Thật tình thì mọi thứ mịt mù lắm. Tôi kéo mạnh tay ga cho tiếng gió xé bên tai mình. Lại hát mà chẳng cần biết mình đang hát bài gì, trông vẫn yêu đời không kém gì tuổi teen.
Nhãn:
Lảm Nhảm
Google Account Video Purchases
Thành phố Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh, Việt Nam
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)