
Giấc mơ nào rồi cũng sẽ tan khi nắng gọi bình minh đến...
....còn lại chỉ là những vụn vỡ của ảo ảnh
Thời gian... là thứ phép màu kỳ diệu chữa lành mọi vết thương và chữa lành cả căn bệnh hoang tưởng của người họa sĩ vẽ bức tranh tuyệt tác bằng suy nghĩ riêng mình.
Buông tay... gió cuốn đi giấc mơ ngọt ngào...
Hứa hẹn làm gì để dường như thời gian quá dài trong cảm nhận
....có khi nào nghĩ cho cảm xúc một người?... có lẽ là ko...
Và rồi từ đó... nhận ra rằng... mọi thứ ko như đã tưởng
Và rồi từ đó... chẳng biết muốn gì... có lẽ là cần một khoảng không bình yên
............ko phải là mùa thu vàng trên phố...........ko phải ngày mùa đông ấm áp tin yêu....
Khoảng không bình yên... để lắng đọng những dư trấn trong lòng, ko lo sợ, ko nghi ngờ.... ko có những tranh giành tầm thường vụn vặt mà đánh mất những gì lớn lao của con người.
Một lời tạm biệt làm cho buổi tối ko nhẹ nhàng cho đến tận giây phút sang ngày mới này.
Tại sao cứ phải làm khó làm dễ nhau, như vậy mới thấy vui??? Để tìm được tình cảm tốt đẹp giữa người với người trong cuộc sống này như mò kim đáy bể.
Đừng nói lời tạm biệt... nghe nhói lòng!
Đợi mặt trời thức giấc, trở về với thơ ấu ko bình yên. Thương mẹ đau, một thân một mình... ko cầm được nước mắt... về thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét