Tôi và anh quen nhau rất đỗi bình thường nếu như ko muốn nói là quá mờ nhạt. Anh hay tôi đều ko để lại những ấn tượng gì đặc biệt trong trí nhớ của nhau đến mức mà dù bây giờ có cố ngồi để nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau như thế nào cũng ko nhớ được. Thời gian cứ trôi, cuộc sống và cảm xúc của chúng tôi đã dần có sự ảnh hưởng của nhau mà sự chuyển đổi đó bình thường đến mức tôi ko nhận thấy. Khi tôi đứng ở vị trí hiện tại nhìn về quá khứ xa xôi như lúc này đây, tôi mới chợt nghĩ và chợt thấy sự thay đổi đó.
Tôi - một người đa cảm, trái ngược lại, anh - một người vô tâm. Tôi nhớ hết sinh nhật của tất cả các bạn bè thân thiết, tất nhiên là cả sinh nhật anh rồi. Nhưng, anh thì ko nhớ, kể cả sinh nhật của tôi thậm chí có những dịp lễ quên luôn một tin nhắn chúc mừng. Tôi biết sở thích của anh và cả nơi tôi có thể tìm thấy anh khi gọi điện anh ko bắt máy. Anh thì ko biết tôi thích gì ngoài thức uống mà có người đã kêu thành tên dành cho riêng tôi. Và anh sẽ ko thể tìm thấy tôi khi tôi ko tự xuất hiện trước mắt anh mà anh cũng chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện tìm thấy tôi. Tôi biết điều đó nếu nói ko chạnh lòng thì đó là một điều giả dối. Nhưng, tôi cũng biết, dù sao đối với tôi, anh cũng ko vô tâm như anh vẫn thế đối với mọi người.
Tôi cũng ko thể hiểu tại sao khi sự khác biệt quá lớn như vậy mà chúng tôi vẫn có thể duy trì mối quan hệ đến tận bây giờ. Có những lúc, tôi nghĩ tôi sẽ ko bao giờ liên lạc với con người này nữa. Đó là những lúc anh cho tôi một cảm giác ko mấy thoải mái khi liên tục ko giữ lời hứa, điều này quả là khó chấp nhận đối với một người xem trọng lời hứa như tôi. Và đã có những suy nghĩ rất tệ mà anh chính là thủ phạm mang lại. Nhiều lần như thế, nhưng sao tôi lại có thể bỏ qua???
Đã có lần tôi quyết định biến mất. Một cú điện thoại lúc gần nửa đêm sau hơn 1 tháng tôi ko liên lạc với bất cứ người bạn cũ nào, tên anh hiện lên.
Có lần, anh đã nói với tôi: trong số những người bạn của anh từ trước đến giờ, tôi là người hiểu anh nhất và tôi cũng là người tốt với anh nhất. Đó là điều an ủi duy nhất anh dành cho tôi khi anh nói ra suy nghĩ ấy. Phải, tôi hiểu anh. Hiểu đến mức dù anh có cười đùa bình thường nhưng tôi vẫn biết câu nào là thật câu nào là đùa. Tôi hiểu mức độ nghiêm trọng trong suy nghĩ của anh đối với một sự việc mà anh nói dù cách nói cũng rất bình thường. Tôi hiểu anh đến mức đủ để biết rằng anh ko tốt và những cái ko tốt đó xa lạ hoàn toàn với tôi. Nhưng tôi vẫn luôn xuất hiện bên cạnh anh khi anh cần.
Tôi vẫn tìm anh khi cảm thấy cần một ai đó bên mình thay vì lang thang phố đã nhiều. Tôi có thể tự tin khi gặp anh, ko ngại ngùng khi ánh mắt anh nhìn tôi vì tôi biết cũng là việc nhìn tôi nhưng ánh mắt anh ko hề giống với ánh mắt của bất kỳ một anh chàng nào trong cái xã hội đầy rẫy nhiễu nhương. Anh cõng tôi xuống cầu thang khi chân tôi đau rất tự nhiên như 2 người bạn cùng phái. Anh khoác vai tôi khi ngồi trên cầu ngắm dòng sông kỷ niệm một thời trong tiết trời lành lạnh cuối năm. Lúc đó một cảm giác bình yên đến với tôi mà với tôi thì cảm giác ấy hiếm hoi lắm lắm. Thật sự có những lúc tôi đã thấy rất vui vì tình bạn giữa tôi và anh - 2 con người khác phái và với độ tuổi ko còn nhỏ.
Nhiều bạn bè quen cũ khi gặp lại đã hỏi tôi và anh thế nào rồi? Tôi bật cười, ko ai tin những gì tôi nói mà chỉ tin vào những gì họ nghĩ về quan hệ giữa tôi và anh. Em của anh cũng cho rằng ranh giới để tiến lên trong quan hệ chúng tôi dễ dàng vượt qua khi hỏi anh sao ko xác lập một tình cảm với tôi?
Mặc kệ người ta nói, tôi và anh vẫn tìm nhau những lúc vui buồn, vẫn cợt đùa rằng sẽ tính chuyện khi tôi đến tuổi 30. Chúng tôi vẫn là như thế, ko hơn cũng ko kém đi những gì cho nhau. Anh vẫn nhiều khi cho tôi cảm thấy buồn và suy nghĩ tệ. Tôi thì vẫn dành thời gian cho anh khi anh nói anh muốn gặp tôi và những lúc buồn tôi muốn ôm anh như thể hành động ấy sẽ trút bỏ đi những nặng nề đang đè nén đầu óc mình, chỉ là thế. Thật sự, ko thể biết rằng tôi và anh là duyên hay là nợ nữa đây vì niềm vui và nỗi buồn có thể mang lại song song cho nhau. Thật sự là ko thể biết!