Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

NẾU AI ĐÃ CÓ LẦN...



NẾU AI ĐÃ CÓ LẦN ... !


Nếu ai đã có lần một mình trước biển

Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao

Nhìn những con sóng dữ thét gào.

Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng.

Nếu ai đã có lần bất cần sự sống

Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa

Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ , làm cha

Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống.

Nếu ai đã có lần thấy giữa lòng khoảng trống

Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen

Ai rồi cũng sẽ phải quen

Với những phút những giây lòng mình trống vắng.

Nếu ai đã có lần nghe lòng cay đắng

Nghe xót xa sau một cuộc chia tay

Hãy vui lên vì trong cuộc đời này

Sau mỗi cuộc chia tay là khởi đầu rất mới.

Nếu ai đã có lần cảm thấy mình chưa hiểu

Thật nhiều điều đang có ở chung quanh

Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh

Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá…

Nếu ai đã có lần sống trong vất vả

Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh

Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình

Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót.

Nếu ai đã có lần thấy lòng dịu ngọt

Trước một nụ cười , một ánh mắt , một vòng tay

Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây

Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó.

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2008

Entry for February 25, 2008

Tôi lại về miền Tây trong hai ngày qua. Chuyến đi không vui nhưng nó giúp tôi hiểu thêm về một người bạn. Hôm tôi về trời không nắng một khỏang không mờ ảo trên bầu trời làm lòng tôi mênh mông buồn. Tôi thấy nhớ anh ấy và nhớ nhà quá. Đến bây giờ mà đôi lúc tôi còn quên rằng nhà mình đã bán, tôi mơ mang dừa nước về nhà tôi trồng, tôi nhớ cái hồi còn đi chăn bò những buổi ngòai giờ học, nhớ một thuở tung tăng với đôi chân trần trên ruộng, mùi cỏ thơm và hương lúa ngập hồn tôi và nhớ cả những gì không vui trong cuộc sống. Tôi bỗng suy nghĩ về mẹ và thương mẹ nhiều, chợt thấy mình quá bé nhỏ trước mọi thứ kể cả ước mơ của mình. Hôm nay tôi lại trở về với vị trí cũ, lại công việc và những điều phải thực hiện. Một nỗi cô đơn ngập lòng khi ở đây, nhớ bạn bè khủng khiếp!

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2008

Entry for February 15, 2008

GIỌT NƯỚC MẮT

Bạn đã có bao giờ thử nếm qua “nước mắt” mình chưa? Có bao giờ bạn nghĩ tại sao “nước mắt” lại chua chua, mặn mặn, mà không “ngọt” không? Có bao giờ bạn nghĩ đến chất chua và mặn đó, tượng trưng cho 1 ý nghĩa khác?

Đa số, chúng ta rơi lệ vào những lúc chúng ta không được vui. Những giọt nước mắt này đã được sinh ra vì cuộc đời đầy cay đắng và chua cay. Chúng đã được sinh ra vì 1 chuyện xấu gì đó đã xãy ra ngoài ý muốn. Chúng ta khóc khi chúng ta thấy cô đơn, buồn bã, thất tình, đau lòng, mất 1 vật gì đó hoặc ai đó, v.v.v..

Đã có bao nhiêu lần chúng ta khóc vì vui sướng? Rất hiếm khi nào, đúng không? Những lúc chúng ta khóc vì vui sướng, thường là vì chúng ta vui quá độ. Chúng ta đã trải qua quá nhiều gian nan, khó khăn, những con đường gập gềnh để có được những gì ta có ngày hôm nay, vì vậy nên ta khóc vì vui sướng, vì sự thành đạt mà ta có. Chúng ta khóc 1 lần nữa, 1 lần cuối cùng, để nhắc lại những lần mình đã từng khóc và những gì mình đã phải trải qua để có được những gì mình có ngày hôm nay.

Nước mắt ta chảy ra không phải vì vui sướng mà vì những đau khổ ngày hôm nay và những ngày qua. Vì vậy nước mắt ta chua và đắng, chứ không ngọt.

Nước mắt không phải là chuyện xấu. Ngược lại, nước mắt rất có bổ ích. Nên khi nào đó bạn muốn khóc, cứ khóc. Hãy khóc cho hết những giọt lệ đang ẩn núp trong bạn. Hãy chấp nhận và giải quyết những cảm giác của mình. Một ngày nào đó, bạn sẽ nghĩ lại và thấy mình khóc là đúng. Bạn sẽ biết được những gì quan trọng đối với bạn. Và những gì có ý nghĩa trong cuộc đời bạn.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

Entry for February 14, 2008

Lại một mùa xuân nữa trôi qua với bao thứ đã trôi qua trong cuộc đời. Mọi thứ sẽ khác trên con đường tôi đang bước, có nuối tiếc hay không những gì đã có, đã mất và đang có? Tôi không biết sẽ trả lời làm sao khi con người tôi lúc nào cũng sống với nỗi nhớ. Hiện giờ tôi đang rất nhớ cái nơi tôi đã gắn bó mấy tháng qua, nhớ công việc và cả những người ở đó. Ước mơ, hi vọng của tôi được thắp lại cũng từ nơi đó, tôi đã sống và làm việc với đam mê trong niềm hạnh phúc nhưng cuối cùng... tôi vẫn ra đi. Cho tôi hỏi đâu là nơi tôi có thể gắn bó mãi mãi? Mỗi lần ra đi nghe như mất một điều gì đó quan trọng lắm nhưng tôi đã phải ra đi bao nhiêu lần và còn bao nhiêu lần ra đi nữa không ai có thể trả lời được. Gió vẫn thổi trên những bước độc hành, bao người bạn đã đến và cũng nhiều người đã bỏ tôi đi. Họ đã để lại trong lòng tôi những dấu ấn ngọt ngào và buồn bã, cuối cùng chỉ còn lại đường dài và gió lạnh. "Tôi yêu biển với trời xanh cát trắng/ Sóng ngoài khơi hay sóng ở tâm tư", mỗi con sóng vỗ vào lòng như phanh phui những gì sâu kín nhất. Tôi thích một mình trên biển nghe sóng vỗ về trong những buổi chiều êm, nghe lòng mình buồn một chút nhưng lại nhẹ nhàng được một chút. Sóng sẽ ra đi nhưng sóng lại về bên tôi còn có nhiều thứ sẽ đi mãi mãi để lại cho tôi nỗi nhớ thương hòai. Câu thơ đó do tôi viết và bạn thân tôi đã chép lại nhưng cuối cùng tôi lại nhặt được nó trong cuốn sổ bị bỏ quên của người bạn đó sau lần đi xa tôi mãi. Con sóng cuộc đời rồi sẽ đưa tôi về đâu? Tôi chờ mong những ngày sắp tới mọi thứ tôi nghĩ đã ra đi mãi mãi sẽ quay về hay chính tôi tìm về được với những gì đã ra đi!!!