Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2021

Tản mạn Hà Nội một lần về

 Còn vài tiếng nữa, khi thủ đô khoác lên chiếc áo của một ngày mới tôi sẽ chuẩn bị rời khỏi nơi này. Dịch covid ảnh hưởng nên Hà Nội không còn ồn ào như lần trước tôi đến. Tiết trời mùa xuân se lạnh với một vài cơn mưa nhẹ làm thành phố buồn lãng mạn.

Hà Nội giờ đây không còn Shine, chỉ có cô và một vài người bạn vô tình quen biết nhau trên con đường đời tấp nập. Hà Nội nơi tôi chưa từng thuộc về. Thế nhưng Hà Nội vẫn chiếm được những cảm xúc rộn ràng của tôi khi đi qua từng con phố, những nuối tiếc của thời son trẻ và những cái tên có lẽ sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời.

Thật mắc cười khi tôi lại cảm thấy quen thuộc với những con phố xa lạ nơi đây! 

Mùa thu màu vàng lại hiện lên mồn một bởi hàng cây lớn trên một đoạn đường Kim Mã. Một buổi sáng ướt át sau cơn mưa đêm rả rích, tôi đã đến một địa chỉ tồn tại trong trí nhớ hơn 10 năm nhưng có thể là tất cả đã thay đổi không ngoài dự đoán của mình, dù vậy tôi vẫn ngốc nghếch tìm đến.

Tôi lang thang trên các con phố trung tâm Ba Đình, những khu lãnh sự quán, đại sứ quán nước ngoài toạ lạc, lăng Bác, quảng trường, hồ Tây... Những hình dung của tôi cứ xoay quanh một người, dường như người ấy không nói dối tôi?

Chuyện tình cảm của Bjn và một cô gái trẻ lại hiện ra trước mắt, còn nỗi ám ảnh của anh cũng không mờ đi trong ký ức của tôi. Tôi không biết nơi nào là nơi anh xin xăm và cầu bình an trong lúc giao thừa và nhiều việc khác mơ hồ ngày ấy nên bỗng nhiên trở thành một nhà hoạ sĩ vẽ vời với quá khứ. Nếu ngày ấy, sau cuộc điện thoại lúc 1h sáng của anh, tôi vứt bỏ sợ hãi và sự tự ti của mình mà xuất hiện khi anh đang chịu nỗi đau mất mát nặng nề thì giờ đây sẽ ra sao? Tôi không hình dung được bởi chỉ là mệnh đề nếu đối với quá khứ.

Đêm qua, đến nhà Bông vì mẹ Bông ra đi ngay mùng 7 tết. Thấy con bé khóc mà không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể im lặng bên cạnh để con bé bớt trống trải. Có lẽ tôi đã cô độc đón nhận những nỗi đau nên lại không khéo để san sẻ muộn phiền của người bên cạnh. Chỉ mong em hãy cố gắng vượt qua được mất mát và sự hụt hẫng khôn cùng này!

Đêm nay, đến nhà Tài ăn tối. Gia đình Tài cởi mở khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Một mối nhân duyên lạ kỳ từ một chiếc sim không ai ngờ lại trở thành một tình bạn và bây giờ ngồi ăn chung một chỗ, cùng nhau uống cà phê và nói chuyện thoải mái như bạn bè thường xuyên gặp gỡ. Đúng là cứ sống chân thành đi rồi sẽ có những chân thành đáp lại.

Thế là sắp hết thời gian trở lại Hà Nội, một lần trở lại mà Hà Nội không còn ai mong ngóng và đón tiễn như xưa nhưng lại là lần tôi cảm thấy được thành thực trải lòng mình. Tôi ước một lần trong đời được gặp lại anh, không hão huyền mơ mộng một tình cảnh như phim Hàn bởi hơn 10 năm thì mỗi người đều có cuộc sống riêng không quay lại được. Tôi chỉ muốn được gặp anh để biết chắc rằng anh vẫn còn sống và nghe anh nói về cuộc sống của mình. Gửi anh một lời cầu nguyện bình an dù anh đang ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này! Có lẽ anh không biết rằng anh vẫn luôn tồn tại trong tôi từ ngày ấy...

Tạm biệt Hà Nội, tạm biệt anh...


Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2021

Ừ thôi ta về

 Ừ thôi người đi nhé

Thương nhớ đã xa rồi

Tiếc nuối gì ảo ảnh?

Chỉ thoáng buồn đơn côi?


Ta về ngang qua lối

Gió đưa mây về trời

Vạt nắng chiều tắt vội

Nẻo đường nào anh - tôi?


Hoa sữa nở sai mùa

Hương đêm nồng nàn nhớ

Lạnh qua từng tiếng thở

Bước chân người chơ vơ


Ừ thôi ta về nhé

Hoa vẫn nở bên đời

Quãng thời gian ngắn ngủi

Buồn làm gì em ơi!



Ngày trở lại

Trở lại Sài Gòn trong thời gian dịch covid đang hoành hành. Đường xá, hàng quán cũng ko đông đúc như xưa nên Sài Gòn bớt ngột ngạt thế nhưng đâu đó không khí lo sợ cứ bao trùm đối với từng cá nhân sống nơi đây.
Tôi dành chút thời gian lang thang qua các con đường cũ. Một góc kỷ niệm trong tôi với Sài Gòn lại hiện ra mang đầy luyến tiếc. Khu hoa viên Thành Thái đã di chuyển phần lớn các cửa hàng đi đâu thay vào đó là bãi giữ xe lớn và các khu vực được quây kín tôi cũng chẳng hiểu người ta dùng để làm gì. Chạy sâu xuống cư xá Bắc Hải, ngang qua cửa tiệm một người anh một thời máu mặt trong làng chim cảnh, một người đã từng khiến tôi rơi nước mắt trước tình người. Tôi chỉ nhìn anh từ xa, biết anh vẫn ở đó như ngày ấy là đủ rồi. Tôi lại chạy ngang chung cư Phú Thọ để nhìn nơi tôi hay ngồi hóng gió ngày trước. Cà phê đắng, gió và những tiếng thở dài được thả trôi theo cái vuốt mái bất cần của cái đứa còn trẻ và non quá đỗi.
Đi về công viên Hoàng Văn Thụ, tôi lại nhớ đến tình yêu đầu ngày ấy. Ký ức cứ nhảy múa mà không cần phải xin phép tôi một tiếng nào. Bỗng muốn vào lại Cõi Riêng một lần. Ánh mắt của người ngày ấy nhìn tôi vẫn còn nguyên vẹn nhưng con đường chúng tôi bước đã quá xa xôi.
Sài Gòn vẫn đong đầy những kỷ niệm trong tôi nhưng rồi đây thời gian sẽ làm mọi thứ đổi khác. Cả những mối quan hệ ngày xưa đã từng thắm thiết sẽ nhạt phai như bây giờ cũng đã... 
Tôi nghĩ, không cần thiết phải gồng mình để chống đối với quy luật thời gian. Hãy cứ để mọi thứ được tự nhiên. Đến một lúc nào đó, tất cả với tôi cũng nhẹ nhàng như một cái chạm của miền ký ức. 
Mỉm cười lên và bước về phía trước! 



Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2019

Sau 10 năm người đi

Ngày này 10 năm trước Bjn đi. Đêm ấy, tôi trằn trọc khó ngủ, chỉ có ít phút thiếp đi trong nước mắt ngắn ngủi để ngày mai đến tôi lại chiến đấu với cuộc sống đang khủng hoảng lúc ấy. Thật sự đó là chuỗi ngày tồi tệ, vừa đau lòng xen lẫn cảm giác hoang mang, vừa bệnh tật, gia đình có chuyện, công việc trục trặc phải đi làm tạm việc bán thời gian mà sốt, ho mắc ói cũng ko thể nghỉ. Tôi gần như kiệt sức.
10 năm trôi qua, nỗi nhớ Bjn cũng dần chìm trong guồng quay cuộc sống hoặc chính nỗi nhớ đó dần ăn sâu vào những cảm nhận của tôi về cuộc sống khiến tôi ngỡ như đó chính là tiếng thở của lòng mình. Tôi ko hiểu rõ và cũng ko cần hiểu rõ. Mùi hoa sữa trong tiết trời se lạnh những đêm mưa, tiếng guitar, tiếng dương cầm, hoa tường vi...mỗi lần chạm mặt chúng lòng tôi lại mâu thuẫn giữa cảm giác thanh khiết, nhẹ nhàng với nhói đau và nỗi buồn xa xăm nào đó cựa mình tỉnh giấc. Nhưng cũng chỉ đôi phút tâm hồn xao động rồi tôi lại được trả lại ngay với cuộc sống hiện tại của mình. Tôi đã dần quên đi những thứ thuộc về anh, duy chỉ có cuộc điện thoại lúc 1h sáng anh gọi tôi ngày ba anh mất là tôi vẫn nhớ mãi. Tiếng nói anh trong nước mắt khiến tôi có thể bỏ qua nỗi hoang mang, nỗi đau ngỡ ngàng ngày anh đi và nỗi buồn dai dẳng đeo bám suốt thời độc thân đã qua.
10 năm. Có đôi lúc tôi cũng tự hỏi ko biết bây giờ Bjn ra sao, đã trở về chưa, có may mắn và hạnh phúc với chọn lựa của mình??? Và nếu bây giờ có lỡ gặp nhau, tôi và anh sẽ như thế nào nhỉ? Cuộc đời có bao nhiêu cái 10 năm. Có lẽ Bjn đã chiếm mất phần lớn thời gian 10 năm tươi đẹp nhất đời người của tôi rồi. 
Không gặp nhau sẽ tốt hơn, nhưng tôi vẫn ước một lần được gặp lại chỉ để biết anh sống như thế nào thôi. Cầu mong anh yên vui với cuộc sống của mình!

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2019

Viết để đánh dấu cột mốc thứ 33 đã đi qua đời mình

Lảm nhảm vài dòng để ghi lại cột mốc thứ 33 đã đi qua cuộc đời.
Chẳng tụ họp bia bọt hay cà phê với bất kỳ ai, cũng chẳng tự cho mình một ngày nghỉ ngơi thư giãn như mọi năm vẫn vậy.
Khối lượng công việc khủng ở công ty tiêu hao hết năng lượng nên cũng chẳng còn thiết tha với bất cứ điều gì.
Tháng 9 đáng lẽ là tháng của tôi nhưng từ khi Bjn đi, tháng 9 tới cũng mang những nỗi buồn sâu lắng mặc dù bây giờ nỗi nhớ về Bjn cũng đã nhạt nhòa theo hoàn cảnh hiện tại.
Cuộc sống của tôi bây giờ gọi là tạm ổn về mọi mặt. Tôi đã điều tiết được cảm xúc của mình sau đổ vỡ và những mối quan hệ khác cũng đã được lý trí hóa nên bớt nặng nề và thất vọng như trước. Gia đình lớn vẫn là điểm khuyết vĩnh viễn nên giờ cách duy nhất chỉ là chấp nhận thực tại. Công việc ở công ty tạm gọi là luôn đi lên mặc dù tôi chẳng thiết tha với điều đó, tôi đang muốn thực hiện lại ước mơ đã gác lại khi quyết định kết hôn và có lẽ trong một tương lai gần tôi sẽ làm.
Một bà mẹ đơn thân có rất nhiều thứ phải lo lắng mà còn là người chẳng có gì như tôi áp lực rất nhiều. Thế nhưng tôi cứ cố gắng  hết sức mình, sống tất nhất có thể, việc còn lại để trời xanh an bài.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

Giả định

Chẳng hiểu vì sao người ta sau khi đổ vỡ hôn nhân người ta lại có thể nhanh chóng yêu và lập một gia đình mới?
Bữa trước về Sài Gòn, ngồi với T tại Du Miên, 2 đứa cùng nói tới cái tuổi này thì khó mà yêu ai đó được. Qua rồi cái thời yêu bằng con tim rạo rực, hạnh phúc hay đau khổ đều ngọt ngào, cái thời mà người ta cứ nghĩ có thể chết vì tình yêu ấy chỉ là ký ức. Sau những năm tháng chất chồng lên đời người, những nơ ron thần kinh cảm xúc cũng dần chai sạn. Người ta biết rằng thời gian trôi qua thì mọi vui buồn đều lắng lại, đau khổ tột cùng của hôm nay thì mỗi ngày trôi qua sẽ giảm đi một ít cho đến lúc nó chỉ còn lại là vết xước ẩn trong tâm hồn và cảm giác hạnh phúc đôi khi cũng chỉ là khái niệm. Không biết người khác ra sao chứ riêng với tôi thì thay vì muốn có cảm giác hạnh phúc tôi lại muốn chọn cảm giác bình yên.
Những lần chồng cũ ra vô thăm con bé, anh vẫn nói tôi cũng nên đi bước nữa đi vì để thời gian trôi qua tuổi càng lớn sẽ khó khăn cho việc tìm kiếm một hạnh phúc nữa. Tôi chỉ cười và nói mọi thứ tôi đã có dự tính cho cuộc sống mình hết rồi. Thật ra tôi chẳng có niềm tin vào một hạnh phúc mong manh nào đó. Tìm ra một người có thể yêu thương cả con tôi vì yêu tôi ko? - Trong khi ngay chính tôi bây giờ còn biết cảm giác yêu ở cái tuổi này ko dễ chút nào. Tôi ko muốn khiến cho con mình đã thiệt thòi mà còn có cảm giác bị chia sẻ. Với con bé, tôi là người có lỗi. Tôi ko cần một sự thay đổi nào quá lớn khiến cho cuộc sống của mẹ con tôi lại bước vô ngã rẽ nào đó. Cứ bình yên là tốt rồi.
Tuy nhiên, trong cuộc đời có rất nhiều điều ko thể ngờ. Tôi cũng ko dám khẳng định điều gì là bất biến kể cả quan điểm của chính mình, nhiều khi sau thời gian tôi nhận ra mình đã sai thì quan điểm cũ sẽ bị thay đổi. Tôi cũng chẳng cấm đoán con tim mình ko được phép nhớ nhung hay rung động trước một ai đó. Điều gì đến cứ đến, cảm xúc cũng ko thể gò ép nếu thật sự nó tồn tại. Nhưng nếu có thì nó cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống thế thôi còn để tôi thay đổi mọi thứ hiện tại thì ko dễ chút nào. Lúc này, có đôi khi tôi nghĩ, để tôi quyết định kết hôn thêm lần nữa thì đối tượng chắc chỉ là chồng cũ mà thôi vì mục đích cuộc sống tôi là giữ cho cuộc sống con tôi bình yên nhất.

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2019

Giấc mơ lạ kỳ

Tự dưng khi ko lại mơ về một người ko nên nghĩ đến. Trong giấc mơ người ấy âm thầm đợi tôi suốt 2 tiếng đồng hồ ko một lời hờn trách, ko hối thúc tôi một lần. Tôi cứ gõ tay vô điện thoại xem mấy giờ mà lòng như lửa đốt khi phải đóng bộ mặt ngoại giao thân thiện với những người xung quanh lúc tôi đón công chúa của tôi. Xong việc, tôi chạy đến thì người ấy vẫn đang ngồi nói chuyện vui vẻ với mọi người đang làm việc tại nơi mà người ấy đợi tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng, bình yên đến lạ! Nhưng tiếc thay đó chỉ là cảm giác trong giấc mơ.
Lúc tỉnh dậy mọi thứ đều tan biến thay vào đó là một cảm xúc thật khó tả. Con đường trước mặt rồi sẽ đi đến đâu? Những quan điểm cũ dường như đang giãy chết giữa những cảm xúc dâng trào. Có gì đó dằn vặt và đớn đau. Tôi ko quan tâm chuyện thiên hạ nói, thứ đáng sợ hơn với mỗi người chính là sự phán xét của lòng mình.