Tôi dành chút thời gian lang thang qua các con đường cũ. Một góc kỷ niệm trong tôi với Sài Gòn lại hiện ra mang đầy luyến tiếc. Khu hoa viên Thành Thái đã di chuyển phần lớn các cửa hàng đi đâu thay vào đó là bãi giữ xe lớn và các khu vực được quây kín tôi cũng chẳng hiểu người ta dùng để làm gì. Chạy sâu xuống cư xá Bắc Hải, ngang qua cửa tiệm một người anh một thời máu mặt trong làng chim cảnh, một người đã từng khiến tôi rơi nước mắt trước tình người. Tôi chỉ nhìn anh từ xa, biết anh vẫn ở đó như ngày ấy là đủ rồi. Tôi lại chạy ngang chung cư Phú Thọ để nhìn nơi tôi hay ngồi hóng gió ngày trước. Cà phê đắng, gió và những tiếng thở dài được thả trôi theo cái vuốt mái bất cần của cái đứa còn trẻ và non quá đỗi.
Đi về công viên Hoàng Văn Thụ, tôi lại nhớ đến tình yêu đầu ngày ấy. Ký ức cứ nhảy múa mà không cần phải xin phép tôi một tiếng nào. Bỗng muốn vào lại Cõi Riêng một lần. Ánh mắt của người ngày ấy nhìn tôi vẫn còn nguyên vẹn nhưng con đường chúng tôi bước đã quá xa xôi.
Sài Gòn vẫn đong đầy những kỷ niệm trong tôi nhưng rồi đây thời gian sẽ làm mọi thứ đổi khác. Cả những mối quan hệ ngày xưa đã từng thắm thiết sẽ nhạt phai như bây giờ cũng đã...
Tôi nghĩ, không cần thiết phải gồng mình để chống đối với quy luật thời gian. Hãy cứ để mọi thứ được tự nhiên. Đến một lúc nào đó, tất cả với tôi cũng nhẹ nhàng như một cái chạm của miền ký ức.
Mỉm cười lên và bước về phía trước!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét