Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Ước

Giá mà được gần nhau đôi phút
Để lắng nghe những than thở của lòng
Chẳng giúp được gì nhau
Đó là lời cậu đã nói
Bởi khoảng cách vẫn mong manh diệu vợi
Từ ngày xưa xa xít tắp tận bây giờ

Giá mà chờ hạnh phúc sẽ đến
Thì chúng ta đâu có lúc chạnh lòng
Giọt lệ buồn vẫn chảy ngược vào trong
Vai diễn đạt bằng nụ cười giả dối

Thôi thì thế
Mơ xa xôi gì nữa?
Tìm niềm vui trong thực tại thương vay
Ai rồi cũng có những lúc mi cay
Cậu hãy nghĩ đó vẫn là phước hạnh
Sẽ đáng sợ khi tâm hồn giá lạnh
Quên cách đau và hạnh phúc nào còn

Rồi cậu sẽ đi xa
Khoảng cách chúng ta lại mong manh hơn nữa
Cậu sẽ ra sao giữa phương trời xứ lạ
Biết nơi nào để ta thấy bình yên như mắt bão?
Ngủ ngon mèo con... có đủ ấm đêm đông?

Lòng tự hỏi phố ấy có buồn không?
Khi thu vắng bước chân người tìm đến
Giá mà bờ bến mãi là bờ bến
Thì đâu chia lìa...
...đâu ray rứt những đêm...


Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Em nhớ Anh

Biết làm sao khi em lại nhớ anh
Những yêu thương cũng nhiều hơn lúc trước
Không biết thời gian để mà đếm ngược
Nên vô hình chới với giữa đợi mong

Miền Nam đâu có thu như trong lòng Hà Nội
Đâu có anh bên cạnh để dỗi hờn
Đâu có biết nỗi nhớ sẽ nhiều hơn
Đâu có ngờ đêm giờ thêm trống trải

Hà Nội xưa theo tháng ngày mê mải
Đã dần xa trong ký ức phôi pha
Lời anh ngỏ sao quá thiết tha
Cho em từ tạ với muộn phiền quá khứ

Xin hãy giữ những yêu thương trầm lắng
Được mất cuộc đời hạnh phúc trong đắng cay
Rồi sẽ có lần yêu dấu như đèn trước gió lay
Hãy thương nhau mà nắm tay vượt qua bão tố

Một lần đã chờ nhau giữa thủ đô
Để tim ta trôi về nơi bến hẹn
Nào phải cần hoa nhường nguyệt thẹn
Với tình ta chỉ mong lặng lẽ dịu êm
Mùa thu này hạnh phúc nhiều thêm
Để làm sao khi bây giờ em rất nhớ?



Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Vì ta cần có nhau

Mới trở về sau chuyến đi Hà Nội.
Ngày đi, Sài Gòn mưa. Ngồi trong khoang máy bay, nhìn qua ô cửa sổ, những giọt mưa nghiêng nghiêng làm lòng cũng chông chênh như thế. Máy bay cất cánh, Sài Gòn lung linh ánh đèn dần khuất phía dưới tôi. Phải chăng Sài Gòn đang khóc? Tôi thấy nhớ tất cả những gì thuộc về tôi của ngày xưa. Ừ, phải! Bây giờ đã là của ngày xưa dù có thể nó mới diễn ra cách đây một tiếng đồng hồ trước khi tôi ra sân bay này. Tâm trạng phức tạp giống như tôi đang trong một cuộc chia tay, có gì đó quay quắt. Tôi im lặng mặc dù chị hành khách ngồi kế bên rất nhiệt tình giao lưu. Thật ra thì trong những chuyến hành trình một mình mình, tôi vẫn thường lạnh lùng như thế.
Những người đã đi qua đời tôi, giữ vị trí trong miền ký ức lại trở về trong nỗi nhớ. Buồn vui cũ theo đó cũng thức giấc cựa mình nhưng tha thiết đã mất đi thay vào đó là những suy tư ngậm ngùi. Rồi thì ta sẽ chia tay trong một cuộc chia ly lớn đặt mốc mới cho cuộc đời tôi. Chó Bông đang chờ tôi ở nơi tôi đến. Tôi sẽ sống trọn vẹn cho ngày tháng mới dẫu rằng phía trước có rất nhiều khó khăn từ thực tế cuộc sống. Tạm biệt Bbu, mong người sẽ hạnh phúc. Tạm biệt Bjn, xin trả lại những ảo ảnh ngọt ngào, những đợi chờ và muộn phiền dai dẳng. Tạm biệt Nga Mi Đại Đế, cảm ơn người vì điểm tựa vực dậy niềm tin. Tạm biệt Stiven, tạm biệt người tôi không quen... Những nợ nần hãy thả trôi theo gió. Giờ tôi ra đi. Nghĩ đến câu "anh cần em" làm lòng tôi dịu dàng hơn trước những thổn thức với quá khứ. Buông một tiếng thở dài. Tôi tựa lưng vào ghế và nhìn qua ô cửa sổ, ngoài kia trời đen như mực. Bất chợt lo lắng không biết người ta đang chờ đó có bị ướt mưa không.
Máy bay hạ cánh. Thời tiết mát lạnh, cảm thấy an tâm khi Nội Bài không mưa. Chó Bông nhẹ nhàng đứng ngay sau lưng khi tôi vừa ra cửa. Chẳng còn không gian cho bất cứ nỗi nhớ nào nữa. Hiện tại của tôi, tương lai của tôi đang ở bên tôi. Tôi mỉm cười. Đêm Hà Nội yên bình.
Những ngày ngắn ngủi ở Hà Nội trôi qua nhanh chóng, lỡ hẹn với nhiều người nhưng tôi nghĩ sẽ có dịp bù đắp lại. Tôi về với thế giới của Chó Bông. Mặc dù đã hình dung phần nào nhưng vẫn có những bỡ ngỡ. Tình cảm của người thân anh khiến tôi không thấy mình lạc lõng. Tất nhiên khi đã qua tuổi mộng mơ thì cái nhìn cũng không lung linh như trước. Và điều hiển nhiên là không phải ai cũng toàn vẹn. Cũng có những giận hờn, những vấn đề khác nảy sinh. Tôi đã quyết định dừng lại hi vọng với một mối quan hệ, có lẽ cuộc sống vẫn phải có những lần đánh đổi như thế. Một vài khoảnh khắc tôi thấy mệt mỏi. Lúc ấy, Chó Bông lại biết cách khiến tôi không thể kéo dài trạng thái ấy. Niềm kiêu hãnh không nên đặt cao trong tiêu chuẩn của hạnh phúc. Vì ta cần nhau nên hãy cố gắng vì nhau. Yêu sẽ làm cho cuộc sống đặc sắc hơn, thi vị hơn. Thương làm cho cuộc sống ý nghĩa hơn, nhân văn hơn. Tôi vẫn đánh giá cao tình thương hơn tình yêu. Tôi hi vọng rằng giữa tôi và Chó Bông, cả thương yêu đều tồn tại, có thể yêu rồi sẽ chuyển sang một trạng thái khác nhưng thương sẽ là vẹn nguyên.
Giờ tôi lại ở miền Nam, Sài Gòn vẫn mưa đón tôi khi tôi trở về. Tôi không còn nặng nề như buổi đi nữa, mưa cũng lung linh hơn. Nhưng tôi nhớ Chó Bông của tôi. Lúc chia tay ở sân bay Nội Bài, Hà Nội mưa bay. Tôi ngoái lại nhìn bóng anh khuất dần sau vạch ngăn khi bước vào phòng chờ tự nhiên muốn quay trở lại. Tôi nhớ khuôn mặt anh lúc suy tư, vẻ lo âu ấy vẫn làm tôi thấy lòng mình khó chịu ghê gớm. Cuộc sống luôn có những khó khăn để thử sức người, nhưng đừng quá lo lắng Chó Bông của tôi ơi, rồi sẽ ổn cả. Vì ta cần nhau nên sẽ là động lực để làm được nhiều thứ mà có thể lúc trước ta luôn tỏ ra bất cần. Tôi tin điều đó.

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Có gì trong mắt anh sáng nay

Anh nghĩ gì mà trong mắt sáng nay
Như ẩn chứa nhiều điều không thể nói
Chút hờn giận, chút muộn phiền nông nỗi
Trải đầy trời đôi mắt hướng xa xôi

Anh thấy gì mà héo hắt trên môi
Nụ cười gượng chạm ánh nhìn tê tái
Kì vọng thêm chỉ làm ta ái ngại
Để thoảng buồn trong đôi mắt sáng nay



Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Ngẫm tình Ngưu Chức hôm nay

Vậy là giờ Ngưu Chức bớt yêu nhau?
Cơn Ngâu khóc bỗng trở thành ngắn ngủi
Gặp lại nhau đã giảm đi hờn tủi?
Phố ngày hè con nắng quái chang chang

Vậy là giờ duyên phận bớt bẽ bàng?
Nước mắt khô cho ngày hanh hao gió
Từng nụ cười... ánh sáng nào có tỏ
Gạn chút buồn côi cút chốn nhân gian?

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Cho tháng 7 mưa ngâu

Mình lại lần tìm trong phố xác xơ
Tiếng ve cũ hát điệu buồn rơi.. vỡ
Nhưng biết nơi đâu khi hè đã lỡ
Để ngâu ngập tràn con phố trắng mưa giăng

Mình lại thả hồn với những băn khoăn
Ngày tháng cũ có còn gì hối tiếc
Để mai đây khi nói lời từ biệt
Chút chạnh lòng cũng trọn vẹn dư âm

Mình lại ngập ngừng trước nỗi nhớ âm thầm
Mùa hoa ấy vàng son thành ảo ảnh
Chỉ còn lại những ngày phố lạnh
Bỏ quên mùa nuôi ước muốn đi xa


Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

Hế Lô Ngâu

Mùa ngâu. Những cơn mưa cứ miên man rơi rớt khiến buổi chiều cũng cô liêu nhiều thêm.
Lại ngồi nhìn dòng nước đang trút xuống đường phố và dòng xe cộ ngang qua vội vã, cảm giác thấy mọi thứ cứ vô định.
Ngày đi gần kề. Hôm trước Shine mới nói về chuyện sắp xếp đón tôi ngoài sân bay, thấy lòng vui vui. Bỗng nhớ lại cái cảm giác trong mùa thu Bjn đi, tin nhắn của Shine làm lòng tôi bớt chênh chao vào một ngày mênh mông buồn vợi. Ừ thì xa xôi thế đấy nhưng lại cho tôi cảm giác như đang gần bên, dõi theo mình.
Cuối tuần gặp D. Anh lên Sài Gòn học thêm để về mở mang công việc kinh doanh ở quê. Công việc của anh ngày càng phát triển tôi thấy mừng cho anh. Ngồi với nhau trong quán cà phê ven sông, huyên thuyên về mọi thứ xoay quanh cuộc sống hiện tại nhưng mỗi người đang chạy theo một cảm xúc rất riêng. Có lẽ D hơi buồn vì bây giờ tôi đã trở thành một người gần đó nhưng mà lại xa đó, vừa cởi mở vừa như không thể chạm được.
Không gian quán cà phê quen thuộc nhưng lại thiếu một người, một người mà mỗi khi ngồi đây tôi sẽ gọi điện gạ gẫm la cà chém gió. Không hiểu sao vẫn biết trước nếu như tới đây lòng sẽ nhớ đến khoảng thời gian còn tình bạn của V và rồi sẽ buồn mà vẫn muốn tới. Hình như tôi luôn có sở thích tự cào cấu chính mình. Tôi lại nghĩ đến Chó Bông. Mối quan hệ giữa 2 con người đang có mặt nơi này và 2 con người đang vắng mặt cứ nhảy múa trước mắt tôi. Gió sông buổi đêm thật lạnh. Tôi với lấy chiếc áo khoác lên người, cần phải biết yêu thương mình hơn, đơn giản thế thôi.
Cuộc gọi đến từ Nga Mi Đại Đế lại lôi tôi theo một câu truyện khác. Vẫn là trò đùa của mấy ông tướng làm cùng mấy năm qua mà chưa biết ngán. Tôi phì cười rồi lại buông một tiếng thở dài.
Năm nay tháng Ngâu thoảng buồn. Hình như đâu đó có chút ghen tương thì phải.
Từ đêm qua đến giờ, đầu óc cứ quay quanh những dòng tin nhắn. Không muốn đâu nhưng cứ có cảm xúc tệ hại mà không thể gọi rõ nó thành tên. Những vết thương cũ lại thổn thức sau những đè nén của va vấp đời thường trong chuỗi ngày đã qua.
Lại lặng im đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười.
Tôi thật sự là rất riêng rồi.