Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Chào Ngày Mới!

Sáng nay, đường phố thật đông đúc. Sau một kỳ nghỉ Tết cổ truyền, những con người lại trở lại với vị trí công việc của mình. Kỳ nghỉ của tôi ngắn hơn nên tôi đã có mặt tại trung tâm kinh tế này khá sớm. Mấy ngày trước, những con đường thưa thớt xe cộ. Mỗi lần ra đường cảm thấy Sài Gòn như đang thiếu thứ gia vị gì để tạo nên nó. Có người cười và nói với tôi rằng "những ngày này ra đường mới thích, vắng người và ko khí thật trong lành, Thành Phố đông cũng do mấy người ở tỉnh lên thôi, chật chội, lộn xộn".


Tôi thiết nghĩ, Sài Gòn ngày Tết vắng người có lẽ đó là nét chấm phá trong bức tranh về nó. Nhưng nếu Sài Gòn mà luôn vắng vẻ như thế thì nó ko còn là Sài Gòn, ko còn là trung tâm kinh tế lớn của cả nước. Đừng phủ nhận giá trị của những người tỉnh lẻ. Có họ, Sài Gòn mới thật sự sôi động, họ góp mặt vào cuộc cạnh tranh đa dạng với nhiều hình thức.


Sáng nay ra đường, một ko khí nhanh, gấp khiến tôi có cảm giác phải năng động hơn, nhanh hơn để cùng đi với dòng chảy xã hội. Đối diện với việc chọn lựa đường đi mở đầu một năm luôn làm con người phải suy nghĩ thật nhiều, ko thể trốn tránh vì ko ai có thể quyết định thay mình, thậm chí cũng ko mấy ai dám cho mình một lời khuyên. Vui lên nhé! ngày mới lại bắt đầu. Vui để có thêm niềm tin và nhựa sống, vui để thấy mình sẵn sàng cho việc đối mặt với những thử thách trong năm. Xin lỗi mẹ vì con đã làm mẹ phải lo lắng, đã khiến mẹ phải buồn. Niềm đam mê và thực tế nhiều lúc đối nghịch mẹ ạ. Con sẽ cố gắng, chỉ xin mẹ đừng buồn và lo lắng vì con. Ngày mới luôn bắt đầu mẹ ạ, con muốn được nhìn mẹ chào ngày mới bằng những nụ cười...

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Thành Phố Của Những Người Ngủ Quên

Tôi gọi như vậy vì thực chất nơi ấy giống như một thành phố thật. Trong đó, có nhiều công trình từ hết sức giản đơn đến quy mô hoành tráng, tập trung lại với nhau tạo nên một bức tranh đa dạng về màu sắc, phong phú về kiến trúc dựa trên việc nghiên cứu phong thủy đã hình thành từ lâu. Chỉ có điều, vì đó là thành phố của những người ngủ quên nên dường như nó cũng ngủ quên như vậy dù xung quanh có náo nhiệt hay hoang vắng. Quanh năm, nơi đây hầu như yên ắng. Chỉ có dịp cuối năm thành phố này thấy có nhiều những hoạt động của con người còn thức và gần như nơi đây được thay đổi với hoa là hoa.


Tuy nhiên, một điều ko thể phủ nhận là thành phố này thường gây cho con người sự sợ hãi. Tôi cũng ko ngoại lệ. Trước kia, chưa một lần tôi dám ngắm nhìn thành phố ấy dù đã có lần cũng phải ghé vào. Thế nhưng, tôi đã dần quen với việc vào nơi đây và mấy ngày trước tôi đi một mình. Dù là cuối năm nhưng lúc tôi ghé là lúc chiều sập xuống nên ko một bóng người. Tự nhiên, tôi cảm thấy ko gian yên bình. Tôi ngồi xuống, lặng yên một lát với những suy tư trước những sự việc vừa qua. Tôi đem mọi nỗi băn khoăn nói với anh tôi, tôi nghĩ là anh tôi nghe thấy... chắc chắn là như thế! Tôi quay về khi đã tắt hẳn nắng, nhìn lại một lần nữa thành phố ấy, cảm giác bình yên như niềm tin anh đang bên tôi để chở che...

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

Ngày Mai Em Đi

Vừa đưa Rùa Con ra sân bay về Bắc ăn tết, sao lòng bỗng cảm thấy gì đó, hình như là buồn buồn thì phải? Tất nhiên, buồn ko phải vì xa Rùa Còn mà rồi Rùa Con sẽ vào lại miền Nam chứ ko phải ở quê làm như những ngày qua đã ngỡ. Trong suy nghĩ, tôi đang tưởng tượng về mùa xuân Hà Nội, có lẽ là ko chính xác lắm. Tôi vẽ lên viễn cảnh nếu như mình về đó, bỗng thấy nhớ những người em, những người bạn, người chị, người anh mà tôi đã quen. Tôi nghĩ về một nguyện vọng mà ko biết tôi có thể có được hay ko - nguyện vọng về Hồ Tây và một bản nhạc, cho nên cảm giác mênh mông.


Còn 2 ngày nữa thôi là đến năm tuổi của tôi. Các bạn tôi hầu như đã về sum họp với gia đình, còn tôi do bận một chút việc nên vẫn còn ở lại thành phố nhưng khi ngày mai đến tôi cũng sẽ rời khỏi đây, tạm gác đi cuộc sống bon chen mà tôi đã dần quen. Tối qua, tôi có cuộc hẹn với người bạn thân từ thời sinh viên để tạm biệt nhau trong mấy ngày. Dường như lâu lắm rồi mới nghe một câu nói có vẻ tâm trạng trong cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi dù rằng nhiều lúc rất buồn nhưng khi gặp nhau chỉ toàn là những tiếng cười đùa giỡn. "Nhiều lúc, có những vấn đề đến với mình mình mới thấy rằng mình thật cô đơn" - giờ bạn tôi mới nói câu ấy. Tôi cười!


Tôi đang kết thúc một vài mối quan hệ? Kết thúc thôi để đừng đi xa thêm nữa, kết thúc để còn có thể giữ những gì đẹp đẽ trong trí nhớ đã biết quên, giống như giữ bài thơ Mừng sinh nhật bé ấy. Càng lớn, những mối quan hệ của người ta ko còn giản đơn như trước nữa. Trong những mối quan hệ ấy, có sự xuất hiện của mối quan hệ "có mục đích" mà sự xuất hiện này ít nhiều làm giảm đi sự tin tưởng của cá nhân trước một mối quan hệ nào đó. Tôi đang nói cho người, cho sự nghi ngờ của chính tôi? Ngày trước, tôi cứ tưởng mình là người dữ dằn lắm nhưng tôi thật ngỡ ngàng khi nhận thấy mình hiền, đôi lúc còn hiền đến ngu ngốc. Có vẻ, tôi giống như một con cá trong hồ nước nhỏ được đưa ra với đại dương bao la, đời thật nhiều điều mà ta ko thể tưởng tượng được!


Tôi muốn gặp người bạn thành phố Vinh nơi miền Trung xa xôi ấy trước khi về nhà - một người bạn có thể chia sẻ và quan tâm tôi một cách nhẹ nhàng. Chỉ còn đêm nay thôi ko biết người ấy có xuất hiện? Ko biết người ấy có biết tôi đang chờ?


Gửi lời chúc một năm mới an lành và hạnh phúc đến với tất cả những người tôi yêu thương!


Ngày mai tôi đi.

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

Giả Sử ^^

Giả sử nhé nếu ta yêu nhau!


Từng đêm phố lớn em sẽ mơ về trái tim Tổ quốc


Mỗi đợt miền ngoài lạnh lùng gió bấc


Anh sẽ mong em mang chút nắng Nam hồng


 


Giả sử nào ta làm tình nhân nhé


Ko ngày cuối tuần đôi chút chạnh lòng ko?


Mỗi đợt lễ thiếu kẻ đưa người đón


Phải làm gì đây cho hết 24 giờ???


 


Và một ngày nào nếu ta là của nhau


Anh có còn lang thang kiếm tìm góc khuất?


Hạnh phúc giản đơn...


Đừng anh nhé, bài thơ phố buồn!


 


Và giả sử ngày đó đến thật mau


Đôi lúc em ghen khi tưởng tượng anh đi cùng người khác


Xây tình ái mong manh như lâu đài trên cát


Để cuối cùng có lẽ mãi chỉ là giả sử thôi


 


^^ Dành cho "bờ vai tưởng tượng" ^^

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010

Mùa Xuân Có Đến Ko?

Gần tết rồi. Tết đối với tôi trước giờ cũng chỉ là tên gọi đánh dấu sự kết thúc của năm này và mở đầu một năm khác. Cái tết năm nay lại đến và có lẽ gia đình tôi lại thiếu thêm một người, một người ko mang lại sự mong đợi đối với bất kỳ thành viên nào trong gia đình tôi. Thế nhưng, càng nghĩ sao lại càng đau thế này! Tôi sắp phát điên lên. Tình người tồi tệ, tiền tài, kiện tụng... đem nhau ra mà mổ xẻ cho bàn dân thiên hạ ngó nhòm. Kết quả cuối cùng là tổn thương ai???


Hôm nay là một ngày bên nhỏ. Tôi cảm thấy được chăm sóc và bình yên. Sáng sớm, chạy xe lòng vòng khu trung tâm bất chợt cười, lâu lắm rồi mới có cảm giác thảnh thơi đến vậy. Thoát khỏi vị trí làm việc và đi tới một ko gian khác so với cuộc sống thường ngày, dù vẫn có một đôi chút vướng bận của công việc nhưng có lẽ đây cũng là một ngày trốn chạy thành công. Buổi chiều, nổi hứng 2 đứa uống bia - lần đầu tiên như thế từ khi quen nhỏ cách đây hơn 5 năm rồi. Lúc tôi về, nhỏ mới mở món quà tôi mang cho nhỏ, món quà mà tôi định tặng nhỏ khi nhỏ nói sẽ vào với tôi dịp Noel. Nhỏ nhắn tin cho tôi nói cảm ơn và xúc động, tự hỏi có xứng để nhận món quà của tôi ko, tôi cũng muốn khóc khi kỷ niệm lại ùa về. Nhỏ là người quan trọng đối với tôi nhỏ biết ko? Sẽ ko bao giờ có thể sống cùng nhau như ngày xưa ấy nhưng lòng tôi luôn trân trọng những gì nhỏ đã dành cho tôi, cầu mong cho nhỏ được bình yên, nhỏ ạ!


Có lẽ, tôi lại sắp được làm người tiễn đưa. Cuộc sống này luôn mang những người tôi thương yêu đi xa tôi và nhìn lại tôi chỉ một mình. Tôi đang trở về với những sinh hoạt bình thường, đã cân bằng được chưa hay là như người ta nói "ko còn buồn nữa vì đã quá buồn"? Hài lòng với cô đơn - ai đã từng trải qua điều đó? Nhưng có thực sự hài lòng hay đúng hơn là chấp nhận nó?


Tôi lại lục lại những gì đã cũ của tôi, của ai và của ai nữa. Tại sao tôi cứ bới tung mọi thứ lên để làm đau cho con tim bé nhỏ của mình? Cứ tưởng sẽ dễ phôi phai nhưng có lẽ dễ phôi phai ở ai đó chứ ko phải ở nơi tôi. Cũng đã 4 tháng có dư rồi, tôi tập từ bỏ dần những thói quen. Ko dễ đâu và cũng ko ai hiểu được cảm xúc của tôi. Người vô tình tặng tôi những vết thương nhỏ như kim nên khó nhận ra được sự tổn thương của nó. Nhiều, nhiều và nhiều vết thương ấy góp lại, chỉ có tôi biết rằng mình đang kiệt sức. Tôi vẫn hay nhìn lên bầu trời xa xa rồi buồn, dấu chấm xanh nhỏ thôi nhưng lại đậm nét trên bầu trời tôi.


Lời thở than cuộc sống ko còn phát ra nơi môi, tôi chỉ ngồi và đánh máy như viết trang nhật ký cho mình, tự thân mình gặm nhấm những éo le. Hằng ngày, tôi vẫn cười đó thôi nhưng những lúc ngồi lại như thế này tôi tự hỏi "mình cười vì cái j? Dường như, đó là những nụ cười ko có vị. Mùa xuân của đất trời sắp tới, mùa xuân của người cũng sắp tới nhưng ko biết mùa xuân có tới với tôi ko? Xin còn giữ cho tôi một chút ánh sáng của hi vọng!

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Mỗi Người Một Quá Khứ

Tối nay tối có cuộc nói chuyện bất đắc dĩ với một người. Chợt nhận ra rằng mình đang có mối quan hệ bạn bè với những người mà có lẽ xã hội gọi là thành phần bất hảo trong cuộc sống và đây cũng là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi mới quen biết họ trong 3 tháng nay, từ ngày tôi chọn Khu Hoa Viên làm nơi đổi ko khí cho mình. Có lẽ do đặc tính lắng nghe của tôi mà người con trai đó đã chọn tôi để huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất mà những câu chuyện ấy chẳng ăn nhập gì với tôi cả. Trông anh chàng này thì ngông cuồng, khẩu khí bất cần đời, trên người, chân tay thì kín mít những hình xăm long, lân mà nếu anh chàng ta cởi áo ra tôi ko dám nhìn vì cảm thấy sợ. Lúc đầu, mối quan hệ ấy đối với tôi chỉ là xã giao thôi và tôi cũng ko nghĩ người ấy lại chọn tôi làm bạn vì tôi thuộc trường phái khác hoàn toàn so với người ấy. Từ mối quan hệ xã giao của tôi với anh chàng này, tôi quen bạn gái của anh ta. Cô ấy nhẹ nhàng, nói năng thùy mị. Đó là điều mà tôi thấy rất bất ngờ. Và điều tôi cũng ko ngờ là nơi tôi nghĩ có thể thay đổi ko khí lại mang kết quả ngược lại cho tôi. Từ những mối liên quan ko đâu vào đâu, tôi và cô gái ấy lại gặp nhau nhiều và tự nhiên tôi bị lôi vào vòng xoáy tình cảm của 2 con người ấy.


Ở khía cạnh nào đó, tôi xem cô gái ấy là bạn. Đã có lúc, tôi ko biết tin vào ai khi có những thông tin ko mấy tốt về cô gái ấy. Thời gian ấy cũng là lúc cô gái ấy tìm đến tôi rất nhiều. Tôi biết cô gái ấy là một cái gì đó ko rõ ràng đối với tôi nhưng tôi nghĩ cô ấy đang cần một ai đó và thế là cái gì nên làm tôi đã làm. Cũng là một người con gái và cũng có những vết thương trong tình cảm nên sự thương cảm của tôi dành cho cô ấy khá nhiều. Cô ấy nhờ tôi nói chuyện với anh chàng kia với hi vọng có thể thay đổi được điều gì đó. Tôi hứa và cũng đã làm. Tôi cũng nói cho cô gái ấy biết câu chuyện giữa tôi và anh chàng ấy để cô ấy có thể hiểu ý của anh ta và hi vọng bằng tình cảm thực sự 2 người họ có thể quay lại từ đâu. Kết quả là chiều nay anh ta ghé chỗ tôi và nói một câu thôi rồi bỏ đi. Tôi vì đó mà mất một chút thời gian suy tư.


Tôi ghé chỗ cô gái ấy làm việc để nói chuyện. Ngồi được một lúc thì anh ta tới. Tôi định ra về nhưng anh ta giữ tôi lại bằng một câu cũng ko được êm tai và hỏi tôi rằng "bạn có biết tôi tin bạn như thế nào ko?". Tôi biết anh ta trách tôi và tôi cũng biết cần phải nói gì với anh ta. Anh ta đã kể cho tôi nghe rất nhiều ngoài những gì tôi đã biết: anh ta đi tù từ năm 14 tuổi vì cướp của và nghiện ma túy, những ngày tháng trong tù, ra rồi vô lại, những lần đâm chém, mãn hạn, lập gia đình, có con rồi ly dị vợ, sau đó quen và yêu cô gái mà tôi đang biết. Những gì anh ta kể cho tôi nghe làm tôi nhớ đến bài hát mà tôi cảm thấy rất ý nghĩa "Mỗi người một quá khứ". Cô gái ấy đã từng có quá khứ giống như quá khứ của người con gái trong bài hát mà tôi nghĩ. Còn anh ta, sau lần tan vỡ gia đình, anh ta đã trưởng thành nhưng ko có con đường để quay lại. Tình cảm của anh ta với cô gái sâu sắc nhường nào, sự vô tâm của cô gái ấy đã làm tổn thương trong lòng anh ta trong khi người thân của anh ta ko cho anh ta cảm giác ấm áp của một gia đình, thèm lắm sự quan tâm khi đau bệnh. Anh ta muốn khóc - tôi biết điều đó. Một con người lúc nào cũng tỏ ra hung hăng hôm nay lại muốn khóc, tôi hiểu anh ta đang rất đau trong lòng. Đúng là mỗi người một quá khứ nhưng sao kết quả của 2 người tôi quen ko giống như trong bài hát ý nghĩa ấy? Như vậy, xã hội sẽ đẹp hơn rất nhiều và tất nhiên sẽ ko mất đi những hi vọng. Anh ta nói với tôi rằng "chỉ cần có một ai đó vì anh ta một chút thôi thì anh ta hạnh phúc lắm rồi". Tự dưng, tôi cảm thấy thương con người hung hăng ấy. Tôi cũng là người thiếu thốn tình cảm và cuộc sống chẳng sung sướng gì nhưng có lẽ tôi vẫn may mắn hơn anh ta vì dù sao tôi vẫn còn một chút niềm tin và hi vọng, đó là những yếu tố quan trọng để con người tồn tại mà ko phải cảm thấy cuộc sống vô vị đúng nghĩa. Anh ta đang uống thuốc tây thay vì dùng ma túy, anh ta muốn tự hủy hoại bản thân mình nhưng ko muốn cô gái ấy khó xử với gia đình anh ta nên đã chọn biện pháp như thế để ko ai nhận ra điều anh ta muốn. Những sự việc diễn ra trong mối quan hệ giữa anh ta và cô gái ấy do anh ta kể khiến tôi cũng ko thể bênh vực cô ấy nhưng có lẽ cũng nên cảm thông cho cô ấy với trách nhiệm của một người chị cả. Nếu những gì hôm nay tôi biết hoàn toàn là sự thật thì một phần nào đó cô ấy đã dối tôi. Giờ này tôi ngồi đây, suy nghĩ về quá khứ, con người. Tôi muốn làm điều gì đó để giúp những con người bị quay theo vòng xoáy của cuộc sống và có thể bị nhấn chìm nhưng bằng cách nào??? Tôi phải làm gì đây???

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Khoảng Cách

Mình thực sự đã xa nhau?


Khoảng cách ko gian là nửa vòng trái đất


Bao kỷ niệm xưa cũng theo mùa đi mất


Để rồi tầng mây tiếp nối những chơi vơi


 


Có lẽ là em thôi...


Kiếm tìm ảo ảnh


Phố đông người để em thấy lẻ loi?


Ngày tháng vẫn trôi...


 


Có lẽ là anh...


Sự dối lừa ngọt ngào trên sa mạc


Và em một kẻ lỡ đường


Đang cơn khát trong cát nắng hanh khô


 


Đã lâu rồi mình ko cùng trò chuyện


Anh của bây giờ thuộc thế giới lạ xa


Còn bên em dòng đời trôi rất chậm


Bản nhạc chán chường bởi vần điệu chẳng đổi thay!


 


Mình thực sự đã xa nhau?


Vài câu chào hỏi sao lòng thấy trống vắng


Ôi cánh chim trời phiêu dạt!


Gió lạnh ...!


 


Bước chân người đã xa thật khẽ


Đến và đi để dấu nặng trong lòng


Những dòng lệ buồn như thủy tinh ko vỡ


Đắng tim em!


 


Em ko quên đâu và cố thôi ko nhớ


Khoảng cách xa xôi anh ko về nữa?


Em đợi chờ gì?


Mãi mãi ... mùa đông???