Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Thành Phố Của Những Người Ngủ Quên

Tôi gọi như vậy vì thực chất nơi ấy giống như một thành phố thật. Trong đó, có nhiều công trình từ hết sức giản đơn đến quy mô hoành tráng, tập trung lại với nhau tạo nên một bức tranh đa dạng về màu sắc, phong phú về kiến trúc dựa trên việc nghiên cứu phong thủy đã hình thành từ lâu. Chỉ có điều, vì đó là thành phố của những người ngủ quên nên dường như nó cũng ngủ quên như vậy dù xung quanh có náo nhiệt hay hoang vắng. Quanh năm, nơi đây hầu như yên ắng. Chỉ có dịp cuối năm thành phố này thấy có nhiều những hoạt động của con người còn thức và gần như nơi đây được thay đổi với hoa là hoa.


Tuy nhiên, một điều ko thể phủ nhận là thành phố này thường gây cho con người sự sợ hãi. Tôi cũng ko ngoại lệ. Trước kia, chưa một lần tôi dám ngắm nhìn thành phố ấy dù đã có lần cũng phải ghé vào. Thế nhưng, tôi đã dần quen với việc vào nơi đây và mấy ngày trước tôi đi một mình. Dù là cuối năm nhưng lúc tôi ghé là lúc chiều sập xuống nên ko một bóng người. Tự nhiên, tôi cảm thấy ko gian yên bình. Tôi ngồi xuống, lặng yên một lát với những suy tư trước những sự việc vừa qua. Tôi đem mọi nỗi băn khoăn nói với anh tôi, tôi nghĩ là anh tôi nghe thấy... chắc chắn là như thế! Tôi quay về khi đã tắt hẳn nắng, nhìn lại một lần nữa thành phố ấy, cảm giác bình yên như niềm tin anh đang bên tôi để chở che...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét