Gần tết rồi. Tết đối với tôi trước giờ cũng chỉ là tên gọi đánh dấu sự kết thúc của năm này và mở đầu một năm khác. Cái tết năm nay lại đến và có lẽ gia đình tôi lại thiếu thêm một người, một người ko mang lại sự mong đợi đối với bất kỳ thành viên nào trong gia đình tôi. Thế nhưng, càng nghĩ sao lại càng đau thế này! Tôi sắp phát điên lên. Tình người tồi tệ, tiền tài, kiện tụng... đem nhau ra mà mổ xẻ cho bàn dân thiên hạ ngó nhòm. Kết quả cuối cùng là tổn thương ai???
Hôm nay là một ngày bên nhỏ. Tôi cảm thấy được chăm sóc và bình yên. Sáng sớm, chạy xe lòng vòng khu trung tâm bất chợt cười, lâu lắm rồi mới có cảm giác thảnh thơi đến vậy. Thoát khỏi vị trí làm việc và đi tới một ko gian khác so với cuộc sống thường ngày, dù vẫn có một đôi chút vướng bận của công việc nhưng có lẽ đây cũng là một ngày trốn chạy thành công. Buổi chiều, nổi hứng 2 đứa uống bia - lần đầu tiên như thế từ khi quen nhỏ cách đây hơn 5 năm rồi. Lúc tôi về, nhỏ mới mở món quà tôi mang cho nhỏ, món quà mà tôi định tặng nhỏ khi nhỏ nói sẽ vào với tôi dịp Noel. Nhỏ nhắn tin cho tôi nói cảm ơn và xúc động, tự hỏi có xứng để nhận món quà của tôi ko, tôi cũng muốn khóc khi kỷ niệm lại ùa về. Nhỏ là người quan trọng đối với tôi nhỏ biết ko? Sẽ ko bao giờ có thể sống cùng nhau như ngày xưa ấy nhưng lòng tôi luôn trân trọng những gì nhỏ đã dành cho tôi, cầu mong cho nhỏ được bình yên, nhỏ ạ!
Có lẽ, tôi lại sắp được làm người tiễn đưa. Cuộc sống này luôn mang những người tôi thương yêu đi xa tôi và nhìn lại tôi chỉ một mình. Tôi đang trở về với những sinh hoạt bình thường, đã cân bằng được chưa hay là như người ta nói "ko còn buồn nữa vì đã quá buồn"? Hài lòng với cô đơn - ai đã từng trải qua điều đó? Nhưng có thực sự hài lòng hay đúng hơn là chấp nhận nó?
Tôi lại lục lại những gì đã cũ của tôi, của ai và của ai nữa. Tại sao tôi cứ bới tung mọi thứ lên để làm đau cho con tim bé nhỏ của mình? Cứ tưởng sẽ dễ phôi phai nhưng có lẽ dễ phôi phai ở ai đó chứ ko phải ở nơi tôi. Cũng đã 4 tháng có dư rồi, tôi tập từ bỏ dần những thói quen. Ko dễ đâu và cũng ko ai hiểu được cảm xúc của tôi. Người vô tình tặng tôi những vết thương nhỏ như kim nên khó nhận ra được sự tổn thương của nó. Nhiều, nhiều và nhiều vết thương ấy góp lại, chỉ có tôi biết rằng mình đang kiệt sức. Tôi vẫn hay nhìn lên bầu trời xa xa rồi buồn, dấu chấm xanh nhỏ thôi nhưng lại đậm nét trên bầu trời tôi.
Lời thở than cuộc sống ko còn phát ra nơi môi, tôi chỉ ngồi và đánh máy như viết trang nhật ký cho mình, tự thân mình gặm nhấm những éo le. Hằng ngày, tôi vẫn cười đó thôi nhưng những lúc ngồi lại như thế này tôi tự hỏi "mình cười vì cái j? Dường như, đó là những nụ cười ko có vị. Mùa xuân của đất trời sắp tới, mùa xuân của người cũng sắp tới nhưng ko biết mùa xuân có tới với tôi ko? Xin còn giữ cho tôi một chút ánh sáng của hi vọng!