Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

Viết ngắn cho bảy tháng dài

Bảy tháng đã trôi qua trong môi trường mới của đoạn đời mới, một giai đoạn thực sự là rất khó khăn.
Tôi đã phải chiến đấu để vượt qua cảm giác tồi tệ nhất của bản thân, từng thoáng qua suy nghĩ giá như có thể ôm con mà chết để kết thúc hết đớn đau của cuộc đời. Hôm đi biển Rùa Con hỏi tôi rằng tôi có cảm thấy khó khăn trong khoảng thời gian qua? Rằng nếu là Rùa Con thì có lẽ là rất rất khó cho cảm xúc. Tôi không phải là gỗ đá nên tôi cũng biết chua xót, tổn thương như những người bình thường thôi mà. "Càng cười thản nhiên là ngàn lần cay đắng". Nửa tháng nữa thôi là tròn 3 năm ngày người ta ngỏ lời tha thiết để đi đến một quyết định đáng thương của tôi. Giá mà ngày ấy tôi thương mình nhiều hơn tình thương tôi dành cho người, để rồi bỏ mặc bao lời khuyên can của người thân, bạn bè và cả người thương tôi với một dạ đinh ninh rằng con người trải qua bao sóng gió thì người ta sẽ biết trân trọng những gì thiêng liêng mà người ta có. Nhưng hóa ra tôi chỉ là một kẻ thay thế đáng thương hại để rồi khi nhìn con tôi thấy thương cho số phận bé bỏng của nó vô cùng.
Bảy tháng, tôi bước vào cuộc đời một người công nhân để có thể tiện cho việc chăm sóc con trẻ. Những ngày đầu đi làm bị người cũ bắt nạt, nhập viện cấp cứu và cảm giác bơ vơ tột cùng. Nước mắt trong đêm chảy bao lần. Rồi dần dà lại trơ ra như gỗ đá, thản nhiên trước sự vị kỷ lạ lùng của người kề bên, thi thoảng thấy thương thân, thương con hơn khi chồng cũ lại mau chóng nối lại tình yêu gián đoạn mà thật ra cũng đã gián đoạn bao giờ. Tôi chỉ còn biết cố gắng làm để lo cho con nhỏ, mẹ già - những người ấy mới thật sự cần tôi, sự tồn tại của tôi khiến họ yên tâm và được an ủi. Từ một công nhân phụ tại vị trí công việc của mình tôi được cán bộ tin tưởng và chấm vào vị trí chủ chốt. Tháng thứ 4 làm việc tôi thi đậu đa năng, thẻ đa năng với tôi không phải để làm bàn đạp tiến lên cán bộ mà đơn thuần nó mang thêm 1 hộp sữa mỗi tháng cho con tôi. Tháng thứ 6, tôi được chuyển qua học việc cán bộ hàng bù. Từ đó hàng vạn lời bàn tán sau lưng, chê bai nhiều, một ít nói nó lanh còn lại thì nói nhỏ đó may mắn. Thật ra thì đây không phải mơ ước của tôi, Nga Mi Đại Đế nói tôi không phải người dễ hài lòng như thế mà chẳng qua vì tình mẹ mà tạm gác những gì bản thân nung nấu. Có lẽ người hiểu tôi nhiều chính là anh. Với tôi thì mỗi công việc dù lớn dù nhỏ đều có giá trị và thành công riêng của nó. Và khi mình đang ở công việc nào thì hãy làm tốt công việc đó. Còn những con người ghen tỵ kia hãy cứ ganh ghét tôi cho thỏa lòng vì thật ra thái độ của họ chỉ làm bận lòng tôi thôi chứ chẳng ảnh hưởng gì đến kinh tế của tôi cả. Điều tôi cần bây giờ đơn giản là cầm chắc chén cơm của gia đình tôi còn lại thì mặc tình.

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

Buồn cười!

Đọc những dòng tâm tư đau đớn, xót xa, ngọt ngào của người yêu chồng cũ tự dưng muốn cười nhạt. Con người luôn đeo những lớp mặt nạ để ra khỏi giường mà thậm chí trên giường ngủ rồi họ còn dối gạt nhau. Sự thật trong cuộc đời như tảng băng trôi. Những sự thật phũ phàng đập vào mặt liên tiếp khiến lòng tôi đã vụn vỡ. Người hãy bước vào mà tận hưởng hạnh phúc lung linh mà người dệt. Biết đâu người sẽ may mắn chứ không bất hạnh như tôi - một kẻ thay thế bị nguyền rủa. Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, rác rưởi chướng mắt sẽ không còn, yêu thương của chồng cũ tôi dành cho người chắc sẽ không đối xử với người vô tâm như đã với tôi. Tôi từng nói 1 kết quả tệ mang lại từ sự dối trá ấy tôi sẽ không bao giờ tha thứ không biết chồng cũ tôi còn nhớ không. Nhưng không tha thứ thì người muộn phiền nhiều chính là tôi. Ai thương tôi cho số phận bị đổi rời???
"Thì ko đặng nên nghìn năm thương mãi
Chứ trăm năm ai biết được ai mà..."

Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Lần đầu con tới biển

Mẹ đưa con gái bé bỏng của mẹ ra với biển để con được thấy cuộc sống này rộng lớn biết là bao. Con tròn xoe mắt nhìn không gian đầy sóng, gió, cát và rất đông những người đang tắm, đang nghịch cát, đang đuổi bắt nhau, đôi mắt con chất đầy bao dấu hỏi giống như cái lần đầu con nhìn thấy mưa rơi. Chị bạn đi cùng dắt con bước vào đợt sóng đang xô tới, con hăng hái lắm đi như lao về phía biển nhưng đợt sóng đầu tiên ấy làm con chênh vênh, con sợ hãi miệng mếu xệch, quay lên ôm chầm lấy mẹ. Mẹ ôm con vào, âu yếm nói với con rằng đây là biển. Con bắt mẹ phải bế con bước vào những đợt sóng đang xô nhau chạy tới. Ngồi trên cánh tay mẹ con cứ cúi nhìn xuống phía dưới xem con sóng ấy như thế nào rồi không kiềm được sự tò mò con tự tụt xuống. Rồi sóng đánh vào chân con. Mẹ giữ 2 bên nách để con được vững vàng, rồi chỉ con đùa với sóng. Tiếng cười giòn của con hòa lẫn trong tiếng sóng lúc chạng vạng. Bế con lên để về khách sạn vì gió khá lạnh thì con gào khóc không chịu đi đến nỗi phải dùng sức mặc con vùng vẫy ăn vạ mà bế sốc con lên tay để lên bờ. Con đứng nhong nhong trên yên xe của cô bạn mẹ mà cứ quay lại đòi mẹ hôn hít rất nhiệt tình.
Sáng hôm sau, mẹ sẵn sàng cho con tắm. Con hào hứng lao nhanh về phía biển khi mẹ vừa đặt con xuống đôi chân chạm cát. Mẹ dắt con ra nô đùa với sóng, cho con thử nằm trong nước quẫy tay, đạp chân. Con rất thích nên cười rất giòn. Những người đang tắm xung quanh nhìn con trầm trồ "bé xíu mà dám lội kìa". Con chơi không biết chán, đến nỗi thấy con mệt rồi mẹ bế con lên con còn la hét, vùng vẫy chống đối. Chẳng biết con hiểu không nhưng khi mẹ hỏi con có vui không con trả lời vui, mẹ hỏi con có thích không con nói là thích rồi quay lại cười nhăn mũi và hôn mẹ. Con hãy vui thật vui con nhé! Mẹ chỉ muốn thấy nụ cười vui vẻ ấy của con. Ngày qua ngày con lớn dần lên, mẹ còn cố gắng để mang lại nhiều điều cho con hơn thế nữa. Nỗi niềm của mẹ để mẹ giữ lại, chỉ mong con sống tốt cuộc sống của chính mình thế là con đã mang lại ý nghĩa sống cho mẹ rồi thiên thần bé nhỏ của mẹ ạ. Mẹ hạnh phúc khi con cười!

Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

Bao giờ

Chẳng nhớ bao lâu rồi, ta lại về với biển
Những con sóng xô bờ, nắng tắt cuối trời xa
Ta lại nhớ nỗi vui buồn thuở trước
Thoáng buồn thương cho vết xước hôm nay

Hẳn kiếp trước ta trót vay nhiều quá
Nên ngậm ngùi trả mãi vẫn chưa xong
Bao giờ mới hết long đong?
Bao giờ con sóng thôi vỗ lòng xót đau?

Bao giờ... cho đến bao giờ?

Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

Nhật ký cho con 3

Hôm nay con tròn 17 tháng. 17 tháng là mỗi ngày mẹ mong con khôn lớn, khỏe mạnh nên người. Nhìn con ngây ngô tập nói, nhìn cái miệng xinh xinh nhai liến thoắng những thứ mà con thich mẹ thấy trong lòng vui biết bao. 17 tháng mẹ con mình cùng bước qua biết bao nốt trầm của cuộc sống mà con thì ngây thơ chưa thể hình dung. Có nhiều lúc mẹ không kiểm soát được cảm xúc của mình trước những trò nghịch ngợm và kiểu chống đối hết sức ngang bướng của con. Có người mẹ nào không mong muốn những điều tốt đẹp cho con mình, bởi thế mà thường tạo ra những áp lực lên tâm lý của người mẹ. Con lớn mỗi ngày, dần hiểu những điều mẹ nói và biết sắc thái nào của mẹ là rất vui, sắc thái nào là mẹ đang nổi giận. Có nhiều khi con nằm lăn ăn vạ, khóc la thảm thiết nhưng ngay lập tức con lại lao vào ôm lưng mẹ nghiêng đầu qua hú hòa rồi cười hoặc lao vào lòng mẹ cười nhăn lỗ mũi với mục đích là chọc mẹ cười, xoa dịu cơn giận trong lòng mẹ. Lúc ấy mẹ lại ôm con vào lòng mà vuốt ve, âu yếm, lau giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài trên má con. Con biết không nhiều lúc ở công ty mẹ đang làm mà nhớ khuôn mặt con cười trêu mẹ mà nước mắt thì giàn dụa biết bao, nhớ và muốn hôn con lắm.
Thời gian này đang là thời gian lạnh của thời tiết miền Nam. Những hàng cây dọc lối đi theo các xưởng và khu nhà ở của nhân viên trong công ty mẹ đang thay lá. Gió se lạnh cuốn theo những chiếc lá khô cạ xuống mặt đường xao xác. Không hiểu sao cảnh ấy thường làm mẹ cảm thấy gì đó hoang hoải, một nỗi buồn da diết nhưng xa xăm.
Giữa tuần trước bố con vào, thứ 7 ghé trường con nhưng không báo mẹ biết trước. Thứ 7 đúng ngày tròn nửa năm mẹ con mình vô đây sống, nửa năm con mới được bố ôm vào lòng. Mẹ nhìn con vui vẻ khi có thêm một người yêu thương con nữa mẹ cười, nhưng nụ cười mẹ ẩn chứa nỗi buồn cho những ngày rất gần sắp tới. Có bố nên con nhiễu sự nhiều hơn. Mẹ không hiểu sao trẻ con khôn thế, bé xíu mà cũng biết có người để nhõng nhẽo, ăn vạ, dựa giẫm. Mỗi lần bố con chạy xe đi là con ngóc đầu nhìn theo rồi kêu lên vì sợ bố đi mất. Ruột mẹ đứt, nước mắt mẹ rơi. Mẹ lại ôm con vào lòng mà hôn lên má, lên tóc. Quá ngắn ngủi cho ngần đó thời gian và cho cả đời người! Mẹ lại giá mà 3 năm trước... nhưng cuộc đời không có nếu như..., giá mà... con yêu ạ! Chỉ có thể bước tiếp và cố gắng làm mọi điều tốt đẹp nhất cho con. Đó cũng là lý do vì sao trong đoạn đời này ai hỏi bố con đâu, mẹ toàn nói bố đi xuất khẩu lao động nước ngoài, mẹ muốn dành tất cả cho con con gái ạ. Rồi con sẽ hiểu. Mẹ yêu con!

Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

Đâu phải bởi mùa đông

Lâu lắm rồi lại sống với cái lạnh tháng 11 âm lịch của Bình Phước: sương giăng, khô buốt và gió. Miền Nam không có mùa đông, cái lạnh tháng 11 này cũng chẳng thấm thía gì so với mùa đông miền Bắc nhưng như thế này thì đối với người miền Nam cũng đã khó chịu lắm rồi.

Khả năng chịu rét của tôi đã giảm từ sau khi sinh con bé. Vào những ngày này chỉ còn biết mặc thật ấm, quấn thêm khăn để bảo vệ chính mình. Cái lạnh vẫn vô tình gợi nhớ nhiều thứ đã qua mà từ đó niềm ưu tư cũng trở mình thức giấc.

Mùa đông từng là nỗi ám ảnh với Bin và giờ còn vậy không thì tôi không rõ, với tôi bây giờ chẳng có gì là nỗi ám ảnh nữa. Cái lạnh không làm tôi cảm thấy se sắt mà dường như nó khiến tôi cảm thấy tương đồng ở bên trong tôi và môi trường bên ngoài. Chỉ có điều là nỗi nhớ cứ tràn ra trên con đường tôi qua, từng sự việc, từng chi tiết hiện lên rõ ràng đến chân tơ, kẽ tóc. Tôi lại mỉm cười. Nụ cười dành cho niềm tin mong manh và trở thành sa sỉ trong cuộc sống đầy dối trá này. Sự toan tính trong tất cả mối quan hệ khiến cho những điều chân thành chẳng còn ý nghĩa. Tôi đã bước đến ngưỡng giải thích chỉ là thừa thãi, tất cả đến đi cũng mặc tình. Đột nhiên lại muốn xách ba lô và đi khi có thể.

Trưa nay, tôi đi ăn cưới, hẳn là rất lâu rồi. Chợt nghĩ vu vơ về cảm xúc cũ khi đi dự tiệc cưới của anh, chị, em, bạn bè, về cảm xúc khi tôi là nhân vật chính trên sân khấu. Ngày xưa đi dự tiệc cưới thường xúc động vì nghĩ đến cảm xúc của nhân vật chính và người thân, ngày mình cưới thì khóc vì chính mình thực sự trải qua cảm xúc ấy thế nhưng hôm nay xúc động vì điều gì mà khóe mắt cay cay? Thôi thì cũng chẳng nhiều thời gian để nghĩ suy nhiều hơn nữa nên cũng mặc.

Giáng Sinh an lành! ( mặc dù niềm tin nơi tâm linh tôi cũng lạc mất).

Lạy Chúa, lạy Phật linh hồn tôi ai cứu rỗi đây?


Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

Nhật Ký Cho Con 2

Mẹ lại viết những dòng cho con vào lúc nửa đêm khi tiếng thở đều đều của con đang bên cạnh mẹ. Mẹ muốn viết thật nhiều nhưng còn nhiều việc khác chi phối khoảng thời gian không được hào phóng lắm của mẹ con yêu ạ.

Từ ngày bác Thúy sinh anh Tiến, mẹ cai sữa cho con. Mất mấy ngày đầu con khóc vật vã vì thèm ti thấy thương vô cùng. Bản thân mẹ thì bị tức sữa mà còn giữ con khóc vật lên vật xuống nên khá đuối. Mẹ thèm cảm giác được con bú cho bầu sữa khỏi căng cứng đau nhức đến buồn bực nhưng mẹ đành cố chịu đựng, vài ngày thôi, cả 2 mẹ con mình sẽ vượt qua. Từ lúc con quên đòi ti mẹ, con ngủ ngon hơn. Mà cũng từ khi có thêm anh Tiến, con nói nhiều hơn. Có khi con nói rất rõ nhưng có khi con cứ nói tiếng gì đó mà mẹ không thể hiểu. Mỗi khi mẹ bế anh Tiến là con ghen tị. Đầu tiên con hét lên, mếu máo, chạy lại ôm chân mẹ. Nếu mẹ chưa trả anh cho bác để ôm con thì con bắt đầu gào ầm lên, thậm chí xông tới đánh cả anh bé.

Con bắt đầu thích đi chơi. Cứ ở nhà là đòi đi bộ ra ngõ, ra lộ. Mẹ dắt con đi, chỉ con hoa cỏ, vật nuôi và cả em bé của nhà khác. Con có vẻ thích thú, đi phăm phăm lên trước mẹ, thỉnh thoảng lại quay lại ngó xem mẹ có đi theo không rồi cười rít lên ra vẻ sung sướng lắm. Có điều, con toàn đi hai hàng. Mẹ sợ con gái mẹ lớn lên mà vẫn đi tướng ấy thì xấu lắm.

Dạo này con ít cười điệu cười nhăn mũi tít mắt. Không biết có phải có thêm anh Tiến không mà mẹ thấy con gái mẹ già hẳn. Mẹ tập dần cho con một số việc để mai mốt con cứng cáp hơn có thể tự làm cho chính mình. Con nắm bắt rất nhanh, có điều là con có thích làm hay không mà thôi.

Mỗi khi con muốn đòi hỏi một thứ gì, con chỉ vào thứ đó rồi tròn miệng lên nửa kêu nửa khóc. Nhiều khi con giận dỗi hoặc làm nũng với mẹ con cũng hay làm kiểu rên la như vậy.

Dạo này thời tiết chuyển mùa nên trở lạnh. Con gái mẹ cũng biết cuộn ấm trong chăn hoặc tự tung ra nếu cảm thấy nóng. Bác Đào mua áo len mới cho con, mẹ mặc cho con con cũng điệu đà ngồi rung rinh trên ghế cho bà và các bác ngắm.

Trời lạnh con chịu mang giày dép là mẹ thấy yên tâm hơn vì con hay xổ mũi. Nhưng giờ con lại thích xỏ chân vào dép người lớn để đi, thậm chí đang mang giày dép của mình con cũng cho cả giày dép ấy vô dép của người lớn. Con mày mò sao mà giờ con cũng biết kẹp ngón chân vào để đi dép kẹp của bác. Thích chí còn ôm cả dép bẩn ở ngoài vào nhà.

Tô chén của bà ngoại lâu lâu con lại đập một cái. Nồi niêu xoong chảo con đem ra con gõ không để cho ai yên. Túm lại là khi con ở nhà thì từ trên xuống dưới đều loạn cào cào.

Người ta nói con nít yêu nhất lúc này. Đúng thật là yêu lắm nhưng cũng chẳng kém phần bở hơi tai. Ngủ ngoan nhé tình yêu của mẹ!