Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

Đâu phải bởi mùa đông

Lâu lắm rồi lại sống với cái lạnh tháng 11 âm lịch của Bình Phước: sương giăng, khô buốt và gió. Miền Nam không có mùa đông, cái lạnh tháng 11 này cũng chẳng thấm thía gì so với mùa đông miền Bắc nhưng như thế này thì đối với người miền Nam cũng đã khó chịu lắm rồi.

Khả năng chịu rét của tôi đã giảm từ sau khi sinh con bé. Vào những ngày này chỉ còn biết mặc thật ấm, quấn thêm khăn để bảo vệ chính mình. Cái lạnh vẫn vô tình gợi nhớ nhiều thứ đã qua mà từ đó niềm ưu tư cũng trở mình thức giấc.

Mùa đông từng là nỗi ám ảnh với Bin và giờ còn vậy không thì tôi không rõ, với tôi bây giờ chẳng có gì là nỗi ám ảnh nữa. Cái lạnh không làm tôi cảm thấy se sắt mà dường như nó khiến tôi cảm thấy tương đồng ở bên trong tôi và môi trường bên ngoài. Chỉ có điều là nỗi nhớ cứ tràn ra trên con đường tôi qua, từng sự việc, từng chi tiết hiện lên rõ ràng đến chân tơ, kẽ tóc. Tôi lại mỉm cười. Nụ cười dành cho niềm tin mong manh và trở thành sa sỉ trong cuộc sống đầy dối trá này. Sự toan tính trong tất cả mối quan hệ khiến cho những điều chân thành chẳng còn ý nghĩa. Tôi đã bước đến ngưỡng giải thích chỉ là thừa thãi, tất cả đến đi cũng mặc tình. Đột nhiên lại muốn xách ba lô và đi khi có thể.

Trưa nay, tôi đi ăn cưới, hẳn là rất lâu rồi. Chợt nghĩ vu vơ về cảm xúc cũ khi đi dự tiệc cưới của anh, chị, em, bạn bè, về cảm xúc khi tôi là nhân vật chính trên sân khấu. Ngày xưa đi dự tiệc cưới thường xúc động vì nghĩ đến cảm xúc của nhân vật chính và người thân, ngày mình cưới thì khóc vì chính mình thực sự trải qua cảm xúc ấy thế nhưng hôm nay xúc động vì điều gì mà khóe mắt cay cay? Thôi thì cũng chẳng nhiều thời gian để nghĩ suy nhiều hơn nữa nên cũng mặc.

Giáng Sinh an lành! ( mặc dù niềm tin nơi tâm linh tôi cũng lạc mất).

Lạy Chúa, lạy Phật linh hồn tôi ai cứu rỗi đây?


Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

Nhật Ký Cho Con 2

Mẹ lại viết những dòng cho con vào lúc nửa đêm khi tiếng thở đều đều của con đang bên cạnh mẹ. Mẹ muốn viết thật nhiều nhưng còn nhiều việc khác chi phối khoảng thời gian không được hào phóng lắm của mẹ con yêu ạ.

Từ ngày bác Thúy sinh anh Tiến, mẹ cai sữa cho con. Mất mấy ngày đầu con khóc vật vã vì thèm ti thấy thương vô cùng. Bản thân mẹ thì bị tức sữa mà còn giữ con khóc vật lên vật xuống nên khá đuối. Mẹ thèm cảm giác được con bú cho bầu sữa khỏi căng cứng đau nhức đến buồn bực nhưng mẹ đành cố chịu đựng, vài ngày thôi, cả 2 mẹ con mình sẽ vượt qua. Từ lúc con quên đòi ti mẹ, con ngủ ngon hơn. Mà cũng từ khi có thêm anh Tiến, con nói nhiều hơn. Có khi con nói rất rõ nhưng có khi con cứ nói tiếng gì đó mà mẹ không thể hiểu. Mỗi khi mẹ bế anh Tiến là con ghen tị. Đầu tiên con hét lên, mếu máo, chạy lại ôm chân mẹ. Nếu mẹ chưa trả anh cho bác để ôm con thì con bắt đầu gào ầm lên, thậm chí xông tới đánh cả anh bé.

Con bắt đầu thích đi chơi. Cứ ở nhà là đòi đi bộ ra ngõ, ra lộ. Mẹ dắt con đi, chỉ con hoa cỏ, vật nuôi và cả em bé của nhà khác. Con có vẻ thích thú, đi phăm phăm lên trước mẹ, thỉnh thoảng lại quay lại ngó xem mẹ có đi theo không rồi cười rít lên ra vẻ sung sướng lắm. Có điều, con toàn đi hai hàng. Mẹ sợ con gái mẹ lớn lên mà vẫn đi tướng ấy thì xấu lắm.

Dạo này con ít cười điệu cười nhăn mũi tít mắt. Không biết có phải có thêm anh Tiến không mà mẹ thấy con gái mẹ già hẳn. Mẹ tập dần cho con một số việc để mai mốt con cứng cáp hơn có thể tự làm cho chính mình. Con nắm bắt rất nhanh, có điều là con có thích làm hay không mà thôi.

Mỗi khi con muốn đòi hỏi một thứ gì, con chỉ vào thứ đó rồi tròn miệng lên nửa kêu nửa khóc. Nhiều khi con giận dỗi hoặc làm nũng với mẹ con cũng hay làm kiểu rên la như vậy.

Dạo này thời tiết chuyển mùa nên trở lạnh. Con gái mẹ cũng biết cuộn ấm trong chăn hoặc tự tung ra nếu cảm thấy nóng. Bác Đào mua áo len mới cho con, mẹ mặc cho con con cũng điệu đà ngồi rung rinh trên ghế cho bà và các bác ngắm.

Trời lạnh con chịu mang giày dép là mẹ thấy yên tâm hơn vì con hay xổ mũi. Nhưng giờ con lại thích xỏ chân vào dép người lớn để đi, thậm chí đang mang giày dép của mình con cũng cho cả giày dép ấy vô dép của người lớn. Con mày mò sao mà giờ con cũng biết kẹp ngón chân vào để đi dép kẹp của bác. Thích chí còn ôm cả dép bẩn ở ngoài vào nhà.

Tô chén của bà ngoại lâu lâu con lại đập một cái. Nồi niêu xoong chảo con đem ra con gõ không để cho ai yên. Túm lại là khi con ở nhà thì từ trên xuống dưới đều loạn cào cào.

Người ta nói con nít yêu nhất lúc này. Đúng thật là yêu lắm nhưng cũng chẳng kém phần bở hơi tai. Ngủ ngoan nhé tình yêu của mẹ!