Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Lảm Nhảm Linh Tinh

Dạo quanh Sài Gòn một đêm muộn. Thành phố lung linh và cả trời đêm là của riêng mình. Ký ức lại tràn về trên các con đường quen đã đi qua ngày tháng cũ. Dọc đường Nguyễn Huệ tuy không phải là mùa Noel nhưng sao trong mắt mình toàn thấy hình ảnh của những mùa Noel trước. Ngắm nhìn khoảng trời xưa từ phía Bến Nhà Rồng cảm giác giờ mọi thứ khác lạ quá. Ngang qua cầu Thủ Thiêm, màn sương giăng nhẹ làm thành phố trở nên huyền ảo. Trời không gió nên khi đứng ngoài sông cảm giác cũng đỡ chênh vênh hơn. Đêm lạnh sau một chiều mưa rả rích, hình ảnh người bạn khi đến thăm trong bệnh viện buổi tối làm cảm giác không yên, không biết tin nhau thì cứ tưởng bình yên thế vậy mà giờ đây... có lẽ rất dễ xa nhau.
Trở về khi đêm đã thấm lạnh. Thành phố vẫn chưa buồn nghỉ ngơi. Đi ngang góc quán đã mấy lần ghé với người xưa, nhìn vào đó cũng là một phản ứng bình thường? Dù nhớ dù quên thì mình và người đó cũng chỉ là kỷ niệm. Đến giờ đây, sự kết thúc tình yêu giữa mình và người đó giữ được một tình cảm tốt đẹp hiện tại là mình cảm thấy hài lòng rồi.
Dự định đi Đà Lạt không thực hiện được, nỗi nhớ Đà Lạt lại cồn cào. Ước gì mình có thể đến đó! Mùa này Đà Lạt mưa, hoa dã quỳ lại vàng dọc con đèo lên phố núi. Ai bảo lên Đà Lạt mưa thì rất chán còn với mình Đà Lạt mưa vẫn có cái hay, cái quyến rũ riêng của nó. Mình vẫn thích đi bộ trên con phố Đà Lạt mưa bay hay ngồi ngắm mưa bên ly cà phê nóng nơi quán ven đường, xoa bàn tay hơ vào ánh nến và nghe những bản nhạc trữ tình êm êm khi thời gian đi qua thật khẽ. Đà Lạt là nơi mình muốn đến mỗi khi lòng mình trống trải như lúc này đây.
Đêm qua, mình mơ một giấc mơ lạ lùng đến mức khi tỉnh dậy mình không hiểu mình cảm thấy như thế nào, nghĩ cũng buồn cười thật. Trong giấc mơ mình gặp một người - một người ngoài sức tưởng tượng, người ấy ôm mình và nói nhiều rất nhiều, còn mình không nói một câu nào, cũng không phản ứng gì với người ấy mà chỉ có khóc thôi. Bó tay với những giấc mơ, mình không hiểu gì cả.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét