Rơi vào một thế giới lạ. Thế giới không ồn ào ngựa xe, mà nơi đó ngập tràn gió như những buổi chiều hóng gió một mình trên cầu Thủ Thiêm ngày trước. Cảm giác bất cần và muốn thả trôi như cánh diều theo gió cuốn. Chẳng muốn gặp bất kỳ ai, chẳng muốn nghe ai nói gì. Chỉ muốn đi đến một nơi nào đó thật xa ... một mình! Buông tay với những mối quan hệ thờ ơ. Đi đi, theo đúng con đường mà nơi đó luôn có những điều hấp dẫn mới lạ. Đừng nhìn lại phía sau! Phía sau cánh cửa đã khép.
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay.
Thời gian nào trôi bồng bềnh trên phận người Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu... ơi...