Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Cảm...

Dấu chấm hết dành cho một ngày vô vị.
Giây phút cuối cùng... một nụ cười nhạt....
Đó là điều quen thuộc, quen hơn cả mùi rạ trong ký ức tôi.
Ngày hôm nay mưa nhiều. Tôi đã ngắm nhìn và đi trong mưa cũng nhiều như vậy. Ko buồn những nỗi buồn vu vơ của một người con gái mà có chăng là sự suy tư với tổng thể những mối tơ mà hôm nay tôi đem ra dệt thành tấm vải.
Cuộc sống của một người có lắm nỗi đan xen níu kéo.
Hát mãi bản nhạc cũ sao? Ko biết người nghe thế nào chứ người hát đã nhàm chán đến ko còn cảm xúc với bản nhạc đó nữa.
Dạo này, tự dưng thấy nhớ nhà, nhớ mẹ da diết!
Và dường như đó là một cảm xúc rõ rệt mà tôi còn cảm nhận được trong mớ hỗn độn những lờ mờ cảm xúc. Tôi thấy mình thờ ơ với tất cả xung quanh mà cũng chẳng hiểu vì sao lại dẫn đến như vậy. Nghe đâu đó ai nói rằng "khi mình ko còn quan trọng điều gì nữa thì mình cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng ko vướng bận", tôi có đang như vậy? Thật sự là bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu.
Khoảng cách... ko chỉ có xa nhau về không gian mới là khoảng cách, đôi lúc vẫn đang gần nhau đấy nhưng lại cảm thấy rằng người ấy xa hơn tầm với của mình. Bàn tay con người thì bé nhỏ lắm!
Thời gian luôn chứa một sức mạnh vô hình làm phôi phai nhiều thứ.
Người ta cuối cùng rồi cũng quên nhau như quên những nỗi buồn. Và dù như thế nào đi nữa cũng chỉ được đúc kết lại thành 2 từ kỷ niệm.
Lòng người khó đoán... Chân tình và giả dối nhiều khi cũng khiến con người lẫn lộn thực hư.
Xã hội hiện giờ phần lớn là những mối quan hệ có toan tính. Do vậy mà lại phải ngậm ngùi cho những ai sống thật tâm mình.
Gió khuya nay lại mênh mang trên con đường về, cảm giác ko đơn giản là một cái lạnh... Qua một ngày sinh nhật ko vui!

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Ngày Đất Nước

Ko lên kế hoạch, tối tự dưng đứng ngoài đường xem pháo hoa một mình. Pháo hoa đêm nay ko đẹp bằng pháo hoa trong Lễ Hội Pháo Hoa Quốc Tế tổ chức ở Đà Nẵng tháng ba năm ngoái nhưng khi tiếng nổ phát ra từ Bến Nhà Rồng làm rung lên một cung bậc cảm xúc khó tả. Pháo hoa ở Đà Nẵng có sự tham gia của các nước bậc thầy về nghề pháo mà ứng cử viên tiêu biểu là nước láng giềng Trung Quốc còn pháo hoa ở Bến Nhà Rồng đêm nay chỉ gói gọn của Việt Nam ta nhưng nó lại có ý nghĩa lớn đối với những con người sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này.
Sau bao nhiêu năm chiến tranh đi qua, đất nước ngày một phát triển. Trên mọi lĩnh vực từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần có những cải thiện rõ rệt, trình độ của người dân ngày càng được nâng cao và có những đóng góp cho sự nghiệp phát triển chung của thế giới. Tôi vẫn thường hay có những cuộc tranh luận với bạn bè về chủ đề Việt Nam và các nước phát triển. Họ đưa ra những phép so sánh về mọi mặt như: cơ sở hạ tầng, nền kinh tế, học vấn, chế độ phúc lợi xã hội... Họ thường có kết luận rằng: nếu có thể, họ sẽ đi ra nước ngoài để tìm kiếm cơ hội.
Mỗi người một quan điểm, với bản thân tôi, tôi ko muốn xa đất nước này. Nếu cho tôi cơ hội học tập nước bạn tôi sẵn sàng nhưng nếu nói rằng cho tôi chọn nơi để phát triển và sinh sống thì tôi chọn Việt Nam. Tôi vẫn biết nước mình còn nghèo lắm giống như phép so sánh của những người bạn tôi vậy. Nhưng tôi thiết nghĩ, Việt Nam mình mới độc lập đây thôi, chiến tranh tàn phá quá nhiều mà việc khắc phục hậu quả của nó đâu thể một sớm một chiều như mong muốn để có thể phát triển ngay được. Quê hương lớn của chúng ta rất cần sức người để chung tay xây dựng, sao ko nghĩ rằng bản thân mình cống hiến vì quê hương ấy mà lại hướng về việc tìm kiếm cơ hội tại mảnh đấy trù phú hơn? Có phải khi đất nước phát triển hơn, cái tôi trong mỗi con người cũng phát triển hơn và vì thế mà cũng có đất cho mầm mống vị kỷ nảy sinh thuận lợi? Tôi đồng ý rằng mỗi người có sự chọn lựa phương thức thể hiện tinh thần dân tộc của mình. Có người đóng góp cho sự nghiệp phát triển của đất nước ngay trong sự gắn bó và được bao bọc bởi đất mẹ thân yêu. Có người mang nỗi lòng xa xứ để tìm kiếm kinh nghiệm, vốn liếng về phát triển quê hương mình... Thế nhưng, có thực sự ra đi nào cũng xuất phát từ ý nguyện muốn cống hiến cho đất nước?
So sánh tình hình hiện tại giữa Việt Nam và các nước phương Tây để bản thân mỗi con người Việt Nam thấy sự chênh lệch mà cố gắng hơn nữa trong việc trau dồi kiến thức, rèn luyện kỹ năng chứ ko phải so sánh để mà nghĩ rằng Việt Nam ơi Việt Nam! Việt Nam ko phải vùng đất hứa. Nếu cùng một điểm và cùng một thời gian xuất phát mà Việt Nam lại chênh lệch với các nước phương Tây như vậy thì là điều đáng phải suy nghĩ. Nhưng ở đây, rõ ràng là chúng ta đã xuất phát sau họ rất nhiều và xuất phát từ một đất nước đã bị tàn phá nặng sau nghìn năm đô hộ giặc Tàu, trăm năm đô hộ giặc Tây. Đất nước ta có gì ngoài những vết thương? Có chăng là tinh thần dân tộc quật cường muốn độc lập, tự chủ và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn mà niềm tin ấy ko phải xây dựng trên một hi vọng hão huyền, nó được xây trên một cơ sở có thực. Vậy, thiết nghĩ chúng ta có nên yêu thương và tự hào hơn về đất nước, về dân tộc của mình???
Vấn đề nhân quyền, nhiều người cho rằng nhân quyền ở các nước phương Tây tốt hơn. Đúng là ở nước ngoài con người được tự do hơn và vì thế họ có điều kiện thể hiện hết khả năng của mình nhưng tự do quá nên cũng có những bất cập phát sinh mà tiêu biểu là nạn khủng bố. Tôi cảm thấy thật sự đáng sợ nếu ra đường mà cứ bất an vì có thể bị trúng đạn hoặc bom khủng bố bất kể lúc nào. Điều gì thì cũng có 2 mặt của nó thôi, ko có gì là toàn vẹn cả.
Ko phải tôi thiên vị Việt Nam mà ko nhìn nhận những mặt hạn chế trong chế độ này. Vẫn biết nạn quan niêu, tham nhũng trong các cấp chính quyền còn khá phổ biến. Tôi ko ưa gì điều này, nhưng cần có thời gian ta mới có thể làm trong sạch nội bộ và muốn làm được như thế phải có sự chung tay của tất cả các thành viên trong xã hội. Theo tôi, quan niêu tham nhũng sẽ ko tồn tại nếu ko có sự tồn tại của việc hối lộ. Tất cả mọi cá nhân đều ko thực hiện hành vi hối lộ thì sẽ chẳng bao giờ có kẻ tham nhũng trong chính quyền. Và về phía chính quyền cũng nên có những biện pháp đủ mạnh để loại bỏ những chướng ngại cản trở sự nghiệp phát triển đất nước trong thời buổi hiện đại. Về ý thức, trong xã hội còn rất nhiều vấn đề tồn đọng. Nhiều công ty làm ăn ko chân chính cho nên các mặt hàng tiêu thụ trong nước lẫn xuất khẩu ra nước ngoài ko giữ được uy tín đối với người tiêu dùng và các đối tác làm ăn, điều đó cũng ảnh hưởng đến cái nhìn của khá nhiều người về hình ảnh Việt Nam. Có lẽ một phần do đời sống nhân dân ta còn nghèo nên có những việc làm khó chấp nhận nhưng đó là cái nhìn thiển cận vì về lâu dài ko ai có thể ủng hộ sản phẩm mà họ phát hiện ra sản phẩm đó ko đảm bảo cho đời sống con người. Ko phải ai cũng có thể thông cảm với những hành vi ấy mà cũng ko phải người nào thực hiện hành vi ấy cũng xuất phát từ hoàn cảnh khó khăn để có được một cái nhìn thông cảm. Thế giới đang mở cửa, chúng ta có điều kiện để học hỏi các nước tiến bộ về những điều tốt đẹp. Tôi mong tất cả mọi người trong đất nước chúng ta có thể từ bỏ những thói quen xấu, học hỏi những điều tốt đẹp các nước bạn bè năm châu và hòa nhập với xu thế phát triển của thế giới và tất nhiên là hòa nhập ko phải hòa tan.
Riêng bản thân tôi, dù thế nào Ä‘i nữa, ở bất cứ nÆ¡i đâu tôi vẫn tá»± hào mình là người Việt Nam. Tôi sẽ ko dạy cho con cháu mình rằng "đất nước ta có rừng vàng biển bạc" (bài học trong giáo trình tiểu học tôi đã từng học) Ä‘iều đó ko giúp tăng lên niềm tá»± hào mà thay vào đó là sá»± á»· lại, chá»§ quan cá»§a cá nhân đối vá»›i đất nước. Tôi muốn dạy cho con cháu mình những Ä‘iều tôi cảm nhận về đất nước tôi yêu kể cả những Ä‘iều đáng tá»± hào và những Ä‘iều cần phải loại trừ trong sá»± tồn táº
¡i xã há»™i. Tôi mong các thế hệ sau sẽ chung sức góp phần xây dá»±ng Việt Nam giàu đẹp hÆ¡n. MÆ¡ ước Việt Nam có thể ngang bằng vá»›i các nước phát triển là mÆ¡ ước chính đáng cá»§a má»™t người mang trong mình dòng máu Việt Nam!!!


THỜI ĐẤT NƯỚC GIAN
LAO


Nguyễn Việt Chiến


 


Chúng đã ngủ cả rồi


Những con hươu bị bóng đêm săn đuổi


Chúng đang gác cặp sừng lên vầng trăng cuối tháng


Rồi nằm mơ về một cánh rừng


Không có thuốc đạn và súng săn


 


Họ đã ngủ cả rồi


Những người lính bị chiến tranh săn đuổi


Họ nằm mơ gặp lại bầy hươu


Gác sừng lên người bạn vô danh


Trên cánh rừng đã chết


 


Chỉ còn lại vầng trăng và giấc ngủ


Chỉ còn lại dấu vết cuối cùng của bầy hươu bị săn đuổi


Chỉ còn lại câu thơ thầm lặng


Về những người đã ra đi


 


Chỉ còn lại những gì không còn lại


Bởi người đau đớn nhất sau chiến tranh


Không ai khác ngoài mẹ chúng ta


Những đứa con không trở về


Hòa bình dưới mưa phùn


Được đắp bằng cỏ non và nước mắt


 


Đêm đêm


Những người con ngỡ đã đi thật xa


Đang lặng lẽ trở về


Họ lẫn vào gió vào sương đêm


Không cần an ủi


Họ chẳng ồn ào như lời ca sôi sục ngày ra đi


 


Họ còn nguyên tuổi trẻ


Những người lính chưa tiêu phí một xu mơ ước


Chưa tiêu hoài một đồng thanh xuân


 


Họ trở về tìm lại


Trang sách học trò đêm đêm còn thao thức


Trên cánh đồng tiếng Việt ngàn năm


 


Mẹ lại thấy chúng con về


Như cánh cò tuổi thơ lưu lạc


Đã bao ngày phải xa rời thôn ổ yêu thương


Chúng con trở về tìm lại


Giọt nước mắt xót xa và đắng cay của mẹ


 


Một bên là núi sông ngăn cách


Còn bên kia là bóng đêm chiến tranh


Vẫn biết đạn bom không có mắt


Vẫn biết hận thù không thể phân biệt nổi


Đâu là đóa hoa sen và đâu là bùn tối


Nhưng các anh vẫn phải ra đi


 


Các anh phải ra đi


Lời ru chùa Tây Phương


Những La Hán mặt buồn


Người thợ mộc xứ Đoài


Lấy thân xác hom hem của mình làm mẫu vẽ


Ba mươi sáu dẻo xương sườn


Réo rắt tấu lên bản đàn tam thập lục


Người gảy đàn thì đau đớn


Mà bản nhạc viết cho đàn lại reo vui


 


Mẹ đã sống dưới mưa phùn ảm đạm


Những ngày dài nghèo đói quắt quay


Mẹ thiếu sữa sinh đứa con thiếu tháng


Tổ quốc xanh xao Tổ quốc hao gầy


 


Mẹ có mặt trong dòng người nhẫn nại


Lặng lẽ xếp hàng từ mờ sớm tới đêm hôm


Mẹ lần hồi thời cơm tem gạo phiếu


Nuôi lớn những đứa con


Rồi gửi tới chiến trường


 


Mẹ đã khóc lúc rời ga Hàng Cỏ


Những đoàn tầu hun hút tuổi hai mươi


Một thế hệ hồn nhiên không biết chết


Chưa từng yêu khi gục ngã cuối trời


 


Mẹ ở lại với sông Hồng tần tảo


Áo phù sa lam lũ tháng ngày


Câu quan họ cất trong bồ thóc cũ


Sông Cầu trôi như một tiếng thở dài


 


Tầu xuyên đêm


Tiếng gió xé bánh xe lăn quần quật


Đêm nay họ trở lại một thời gian lao


Đường vào Nam
hun hút những chuyến tầu


Máu rất đỏ tuổi hai mươi nằm lại


Câu hát bảo:


Tuổi hai mươi những người đi trẻ mãi


Câu thơ bảo:


Đất nước hình cánh võng mẹ đưa ta


 


Và ở hai đầu đêm võng mắc dọc rừng già


Trăng cũng sốt rét rừng như ta sốt


Trăng mất máu như bạn ta thuở trước


Dọc cánh rừng na-pan


 


Sông Thạch Hãn


Nước mùa này còn ấm


Và các anh trong suốt


Những người hy sinh thời gian lao


 


Mây Quảng Trị


Mùa này vẫn một màu huệ trắng


Trên Cổ Thành


Như ngày các anh ngã xuống


Những người hy sinh thời gian lao


 


Và mưa gió Trường Sơn


Mùa này vẫn tắm gội


Những người con nằm lại


Thời đất nước gian lao


 


Những cánh rừng cuối thu ngủ dưới mưa phùn


Đất nước tôi những người nằm trong đất


Chất phác như bùn hồn nhiên như cỏ


Buồn đau không còn thở than


 


Những ngọn sóng đất đai lưu giữ mọi thăng trầm


Người chép sử ngàn năm là bùn đất


Kiên trì và nhẫn nại


Máu của người là mực viết thời gian