Sáng nay, đường phố thật đông đúc. Sau một kỳ nghỉ Tết cổ truyền, những con người lại trở lại với vị trí công việc của mình. Kỳ nghỉ của tôi ngắn hơn nên tôi đã có mặt tại trung tâm kinh tế này khá sớm. Mấy ngày trước, những con đường thưa thớt xe cộ. Mỗi lần ra đường cảm thấy Sài Gòn như đang thiếu thứ gia vị gì để tạo nên nó. Có người cười và nói với tôi rằng "những ngày này ra đường mới thích, vắng người và ko khí thật trong lành, Thành Phố đông cũng do mấy người ở tỉnh lên thôi, chật chội, lộn xộn".
Tôi thiết nghĩ, Sài Gòn ngày Tết vắng người có lẽ đó là nét chấm phá trong bức tranh về nó. Nhưng nếu Sài Gòn mà luôn vắng vẻ như thế thì nó ko còn là Sài Gòn, ko còn là trung tâm kinh tế lớn của cả nước. Đừng phủ nhận giá trị của những người tỉnh lẻ. Có họ, Sài Gòn mới thật sự sôi động, họ góp mặt vào cuộc cạnh tranh đa dạng với nhiều hình thức.
Sáng nay ra đường, một ko khí nhanh, gấp khiến tôi có cảm giác phải năng động hơn, nhanh hơn để cùng đi với dòng chảy xã hội. Đối diện với việc chọn lựa đường đi mở đầu một năm luôn làm con người phải suy nghĩ thật nhiều, ko thể trốn tránh vì ko ai có thể quyết định thay mình, thậm chí cũng ko mấy ai dám cho mình một lời khuyên. Vui lên nhé! ngày mới lại bắt đầu. Vui để có thêm niềm tin và nhựa sống, vui để thấy mình sẵn sàng cho việc đối mặt với những thử thách trong năm. Xin lỗi mẹ vì con đã làm mẹ phải lo lắng, đã khiến mẹ phải buồn. Niềm đam mê và thực tế nhiều lúc đối nghịch mẹ ạ. Con sẽ cố gắng, chỉ xin mẹ đừng buồn và lo lắng vì con. Ngày mới luôn bắt đầu mẹ ạ, con muốn được nhìn mẹ chào ngày mới bằng những nụ cười...