Mưa! Mùa hè lại tới, những cơn mưa kéo dài và hoa phượng nở cháy góc trời mùa hạ. Con đường từ phòng tôi ra bờ sông hóng gió cùng Mít nở tím đường bằng lăng. Những màu hoa ấy sao gợi nhớ, mà nhớ gì đây tôi ơi? - Ko biết, dường như đó là sự suy tư thì phải. Tôi vẫn thích đi dạo trong mưa, thấy mình thật lẻ loi nhưng ko hiểu sao tôi lại đan xen cảm xúc vừa buồn mà lại vừa nhẹ nhàng hơn cho chính nỗi buồn ấy. Với tôi, từng giọt mưa rơi như là nước mắt và khi khóc thì lòng sẽ được nhẹ nhàng hơn.
Dạo này, vì có công tác nên tôi hay về nhà. Tôi nhớ mẹ nhiều hơn trước, nhớ anh chị và cả cháu tôi nữa. Tôi muốn được họ ôm tôi vào lòng, được gối đầu lên đùi họ và ngủ một giấc ngủ yên bình - với tôi, họ là tất cả. Tôi sợ lắm thời gian! vì thời gian cứ trôi qua và mọi thứ tôi yêu sẽ rời xa tôi mãi mãi. Về nhà, tôi lại ra mộ anh, giọt nước mắt cứ âm thầm chảy vào trong, sao đến giờ tôi vẫn ko muốn tin đó là sự thật?
Công việc dạo này bận một chút khiến tâm trạng tôi cũng khá hơn thời gian trước nhiều tuy trái tim dường như đã chai sạn. Đôi lúc, tôi cảm thấy sợ vì chợt nghĩ nếu mãi mãi tôi ko thể trở lại bình thường, tôi sợ chính sự lạnh lùng của bản thân mình và đôi lúc ước mình lại có thể nhớ nhung, hờn giận và ... đau như ngày xưa vậy.
Hôm nay là thứ 7, nhưng có lẽ từ giờ ko còn là thứ 7 cho Mít nữa. Mít nghĩ tôi giận thế nhưng hoàn toàn ko phải vậy. Tôi đã dành cho Mít những thứ 7 chỉ vì tôi ko muốn Mít thấy cô đơn (tôi đã trải qua một khoảng thời gian quá dài cảm giác ấy nên tôi hiểu và ko muốn người khác cũng như mình). Nay Mít đã đi làm và có một môi trường mới với mối quan hệ mới, những cuộc hẹn cùng đồng nghiệp sẽ làm cho cuộc sống của Mít vui hơn và tôi cũng cảm thấy vui vì điều đó.
2 tuần trước, tôi gặp Nhỏ và Yến. Chúng tôi đã có 1 ngày bên nhau đủ để tôi nhớ cái thời sinh viên cả 3 cùng gắn bó. 3 đứa ra Vũng Tàu leo lên tượng Chúa, tôi chỉ ước nếu Chúa thương tình thì hãy cho cả 3 cùng yên bình và sẽ lại có những lần họp mặt như thế, nhỏ mãi là nhỏ của tôi.
Về thôi khi chiều đã sập xuống, tôi sợ giây phút này cô đơn.
Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009
Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009
Entry for March 31, 2009
Sáng nay lại về Sài Gòn sau 5 ngày ra với miền Trung yêu dấu - nơi mà đã lưu giữ bao nhiêu là kỷ niệm trong những chuyến hành trình thời sinh viên của tôi. Lại nhớ! Lại thấy nuối tiếc...! Vẫn con đường xưa, và cũng cùng một thời khắc ấy - thời khắc chiều tà buông xuống trên con đường đèo từ Phú Yên đổ vào địa phận Khánh Hòa, ánh đèn từ những con thuyền đánh cá lung linh làm phút giao thời ánh lên sắc huyền ảo nhưng lại gợi lên cảm giác buồn buồn trong lòng mình và sao tôi thấy nhớ một bờ vai đến vậy: "Cứ hồn nhiên đi cô bé ạ! rồi cô bé sẽ có được bình yên" - người ấy đã nói với tôi như vậy sau khi tôi hỏi một câu ngây ngô ko đầu ko cuối. Tối dạo trên biển Trần Phú lại nhớ đến nhỏ, biết bao giờ lại được cùng nhỏ ngắm bình minh trên biển nhỉ? Tôi nghĩ có thể là rất khó để có được thêm một lần như thế. Rồi người bạn mà tôi quen trong lần đi tour - một anh chàng khó hiểu nhưng cũng tạo cho tôi sự thú vị trong kiểu đề nghị lạ lùng. Năm nay, sinh nhật anh tôi đã ko về miền Tây, chỉ chúc mừng qua điện thoại. Có lẽ câu nói mỗi đứa hãy cố gắng theo đuổi con đường đã chọn thốt ra cũng thật khó khăn. Tôi biết mình trở thành lạnh lùng - sự lạnh lùng chính tôi cũng cảm thấy sợ. Ai bảo con tim ko chai sạn bao giờ? Lần này, trong chuyến đi tôi bất chợt thấy suy nghĩ về một người mà chưa bao giờ có với tôi một kỷ niệm. Trong cuộc đời con người, đôi lúc có những điều ko thể lý giải.
Sài Gòn hôm nay lại mưa, thời tiết năm nay kỳ lạ quá. Thời tiết kỳ lạ, vậy cuộc sống có thể có được những điều kỳ lạ?
Sài Gòn hôm nay lại mưa, thời tiết năm nay kỳ lạ quá. Thời tiết kỳ lạ, vậy cuộc sống có thể có được những điều kỳ lạ?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)