Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019

Ngày về

Người về từ ngày ấy
Ngõ hồn như giăng mây
Tháng năm nào nhung nhớ
Mắt buồn ai thoáng say

Những chiều thu mưa bay
Hát bài tình ca cũ
Giấc mơ nào ấp ủ
Hạt mầm thôi... xót xa!

Sẽ chỉ là hôm qua
Yêu thương đành để lại
Đời phiêu du mê mải
Ngày trôi theo những ngày...
Ai hiểu lòng ai đây?

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019

Sai

Đời có những sự việc cũng thật oái oăm! 
Nếu như là ko thể thì gặp gỡ làm gì? Cuộc hội ngộ ấy chỉ làm cho mỗi cá nhân cảm thấy bất hạnh mà thôi.
Riêng tôi, đã có nguyên tắc sống rõ ràng vậy mà cũng bị trượt dài và chà lên chính tôi vậy. TRẦM đã khiến tôi thương và đau cho anh ấy nhưng cũng anh của hôm nay đã làm tôi thấy có lỗi rất nhiều. Tôi ko muốn bị tổn thương thì hà cớ gì mình lại làm tổn thương người khác???
Phải tự điều chỉnh lại chính mình để ko phải ray rứt thôi
Xin lỗi một người rất nhiều! 

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2019

Dừng đôi giây ngẫm lại đời

Đã hơn một tháng từ ngày con bé về nội chơi, cuộc sống lặng lẽ qua những ngày dài vô vị. Tôi cảm thấy bản thân mình còn mệt mỏi hơn lúc có con bên cạnh, không muốn làm chuyện gì ngoài thêu tranh mỗi đêm. Bức tranh dành cho con gái tôi đã được hoàn thành từ cuối tháng trước nhưng tôi vẫn còn để đó chưa buồn đóng khung.
Lần này về nội, con bé lớn hơn nên cũng khó quen hơn, những ngày đầu mếu máo đòi mẹ mỗi khi đi ngủ và còn đòi bắt xe về với mẹ. Thế nhưng... Đến hôm nay thì đã chẳng thèm nói chuyện khi mẹ gọi zalo nữa. Buồn quá! Nhìn con dửng dưng với mình mà đau lòng, tôi khóc như một đứa trẻ. Nhưng rồi tôi nghĩ, con tôi sẽ có những chuyến đi như vậy và rồi khi lớn nó cũng sẽ có cuộc sống riêng chứ không thể mãi bên cạnh mình. Đã là quy luật trong cuộc sống thì cứ vậy mà diễn ra thôi.
Công việc buôn bán onl gặp một số trở ngại trong khi ở công ty lại có sắp xếp khác về cơ cấu cán bộ. Chủ quản yêu cầu tôi về quản công đoạn trên chuyền và làm chung với những người không mấy dễ ưa. Cơ hội để tiến lên là có nhưng tôi không hào hứng. Cũng không xác định sẽ đi một hành trình dài.
Tối qua, về với Sài Gòn. Đi vòng quanh những con đường từng gắn bó với cuộc sống của tôi hồi trước. Sài Gòn vẫn nhịp sống ấy mặc dù đã có nhiều thay đổi cơ cấu. Mưa làm tôi thấy lạnh, thấy nhớ, nhớ tất cả những gì liên quan ngày trước. Quán cây trứng cá, công viên D9, chung cư Phú Thọ, con đường Âu Cơ và ngôi nhà ấy... Rất quen mà cũng rất lạ, nơi tôi đã thuộc về và bây giờ chỉ là ký ức. Cuộc gặp gỡ với những người làm cùng ngày cũ, kỷ niệm lại lao xao và một đoạn buồn vỡ òa. Nhưng riêng với bản thân tôi, ký ức ấy chưa từng phải hối tiếc vì tôi đã cố gắng nhiều rồi.
Trưa nay, hẹn cà phê với Mr Kind và Violet. Câu chuyện ba người khiến tôi nhận ra được nhiều thiếu sót của mình trong thời gian trước. Không nên cứ thế mà ôm khư khư cái tôi của mình trước một sự việc nào đó nếu như mình muốn gìn giữ nó. Không hoàn toàn là sai lầm của tôi nhưng tôi cũng đã sai để dẫn đến một kết quả đau lòng mà bản thân tôi không hề muốn. Tất cả chỉ có thể trượt theo một tiếng thở dài vì không có thể thay đổi được nữa. Điều còn lại là nhìn về ngày mai và sống tích cực hơn thôi.
Cố lên tôi!

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2019

Chỉ mong thời gian mau qua

Một tuần rồi con bé về nội, ngày lại trở nên dài và vô vị với tôi.
Nhớ mùi tóc con, nhớ tiếng thở đều đều, nhớ bàn tay nhỏ bé kéo mẹ lại gần ôm ghì và gác chân lên người mẹ để ngủ.
Mỗi ngày tôi đi làm về, chỉ còn cu Tí chạy ra đón. Ôm điện thoại gọi để nhìn thấy con gái, nghe con réo gọi mẹ ơi mà thèm được hôn con quá!
Hôm đưa con đi Sài Gòn, con nhìn thấy bố reo lên như hội. Giờ này con ở bên nội, tối con mếu máo hỏi mẹ đâu rồi lại còn kêu bắt ô tô về với mẹ. Nghĩ mà thương...
Có người nói: đây là khoảng thời gian để suy nghĩ điều gì tốt nhất cho tôi, cho con hoặc không tốt nhất nhưng hợp cho tất cả. Tuy nhiên, càng nghĩ càng thấy phức tạp thôi thì cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thôi.
Còn những 3 tháng nữa con bé mới trở về. Tháng ngày sao mà dài quá!

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2019

Viết để mà nhớ thôi

Lâu quá rồi không còn thời gian để vô đây lảm nhảm chuyện thường ngày. Từ lúc bắt đầu tập tành buôn bán online thì một ngày xoay vòng chỉ còn gia đình và công việc, bạn bè đôi khi hỏi han nhau dăm ba câu rồi ai lại lo cuộc sống của người nấy, hẹn nhau cái hẹn xa lắc: "vào một ngày đẹp trời, con cái đã lớn chúng ta sẽ có một hành trình sống lại tuổi đôi mươi".
Kể cũng lạ, trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại gắn với việc buôn bán trên mạng xã hội như bây giờ. Từ những lo toan về cuộc sống, những dự định và những việc phải làm đẩy đưa tôi đến quyết định thử sức để kiếm thêm thu nhập. Hiện tại, tôi chưa có gì để gọi là thành công nhưng tôi nghĩ vẫn còn hơn là ngồi yên và than thở. Buôn bán trên fb của mình chắc hẳn sẽ có nhiều bạn bè cảm thấy chán khi nhìn trên newfeed thông tin của mình quá nhiều thông tin về sản phẩm. Tuy nhiên, tôi cảm thấy cũng có một mặt tốt của việc bán onl là bản thân luôn bận rộn, và tường nhà mình thôi những ủ ê.
Hôm qua, con bé làm cùng công ty sau thời gian nghỉ sản vô viết giấy xin thôi việc. Con bé là cán bộ công đoạn khi tôi mới vô công ty làm. Con bé nói nghỉ cũng tiếc vì làm lâu năm, lương đã cao rồi nhưng vì đứa bé không chịu bú ngoài mà phải nghỉ. Con bạn thân của tôi, ngày trước làm điều dưỡng trong bệnh viện ở Sài Gòn, sau khi lấy chồng về tỉnh làm y tế trường học, thời gian gần đây nhà nước giảm biên chế lại vô siêu thị huyện bán hàng cũng chỉ là để tiện chăm sóc và đưa rước con học hành. Bữa cuối tuần trước, lại vô tình gặp thằng bạn học cấp 3, nó nói vợ nó là thiết kế thời trang giờ sinh 2 thằng nhóc nên ở nhà buôn bán và chăm con. Nhiều hoàn cảnh xung quanh khiến tôi nghĩ đến mình, hồi ôm con vô đây người thì nói quay lại điều hàng cho siêu thị, con bạn nói tiếp tục mở thêm 1 quán với nó nhưng tôi chọn về nhà và làm công nhân vì con của tôi còn quá nhỏ. Tôi chợt nhớ tới câu của Đại Đức Thích Tâm Nguyên trong một buổi thuyết pháp có nói "tương lai của con chính là công trình của mẹ"

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019

Tháng Chạp

Tháng Chạp đã quá nửa, ngày Tết cũng cận kề. Càng lớn thì Tết càng nhạt và với tôi đơn giản Tết là những ngày được nghỉ làm ko phải xin phép và lương thì vẫn được chuyển vào tài khoản thôi.
Năm nay rét muộn, chỉ 3 ngày gần đây mới thấy cảm giác rét buốt như tháng 11 năm ngoái. Con gái đã biết kêu lạnh với tôi, nhìn lại quãng đường đã qua cũng thấy thời gian trôi đi nhanh quá. Con bé ngày một lớn lên, biết nhiều hơn và lì thêm một chút. Cách đây không lâu, bố con bé vô thăm. Con lại được vui vẻ bên bố mấy ngày sau rồi cũng phải trở lại nếp sinh hoạt cũ. Con bé luôn miệng hỏi bố đâu và đòi vô chỗ bố rồi mếu máo gào khóc nói đi với bố không ở với mẹ nữa. Buồn một phần, thương con một phần. Tôi vẫn là một người mẹ đầy khiếm khuyết. Không hiểu sao bản thân muốn sửa đổi mà mãi chẳng thay đổi được, bỗng thấy mình thật tệ thôi.
Năm nay mùa nào cũng nhạt. Tất cả cứ lặng lẽ trôi qua mà không để lại một dấu ấn gì. Hàng cây tôi chờ đợi mùa thay lá lại thay lá đơn côi từng cây cho nên không có cảnh xào xạc lá xiết mặt đường theo từng cơn gió, cũng không có cảnh đồng loạt bung chồi non mơn mởn như năm trước. Cảm giác của con người với cuộc sống đúng lạ. Bằng phẳng quá thì đơn điệu, nhàm chán  mà gập ghềnh quá thì lại thở than.
Mấy ngày nữa là được nghỉ tết. Tôi sẽ đi chợ mua hoa ra thăm bố và anh trai. Từ ngày về, có con nhỏ nên tôi ít ra thăm họ. Nghĩa trang vẫn mang cảm giác lạnh lẽo nặng nề. Bố mãi là dấu buồn, là điểm khuyết đớn đau trong đời sống tôi. Anh là yêu thương, là điểm tựa bỗng dưng biến mất. Mười năm qua tôi vẫn tự hỏi nếu anh tôi còn sống thì bây giờ cuộc sống của chúng tôi sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ tốt hơn hiện tại.
Bảo Long về được 2 ngày rồi lại đi. Thằng bé lạ mẹ cứ đòi cha rồi không chịu ăn gì cả. Thấy giọt nước mắt của chị T mà thương. Chẳng biết phải làm sao trong hoàn cảnh này. Chị ở đây thì tội cho Bảo Long không có sự chăm sóc của mẹ. Chị đi BD thì tội vì Bảo Tiến không thể thích nghi với môi trường rồi lại cứ bồng bế nhau vào Nhi Đồng ở suốt. Trách ông anh rể thứ là nhiều. Tôi không hiểu được ông anh rể nghĩ gì và cũng chẳng thể cảm thông được. Đời hình như mỗi người đều có cái dở dở riêng.

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

Những mùa hoa bỏ lại

Đêm, ngồi thêu tranh, tự nhiên thấy nhớ về bài hát mà ngày xưa tôi hay thường nghe mỗi lúc một mình liền bấm máy. Nhạc đều đều chậm rãi và giọng hát ca sĩ Thu Phương buông lơi "Ngoài hiên nắng lên, đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm? Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ. Tỉnh giấc bên anh một giấc mơ nhẹ...". Những giấc mơ cứ trôi dạt không bến bờ rồi tan biến vào lãng quên của chính tôi. Lúc này đây, tôi cũng chẳng còn khát khao một bờ vai nào trong số những người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình. Tình yêu đôi khi rất sa sỉ và nó cũng là thứ dễ thay đổi nhất. Người ta mạnh mẽ, sống tốt lên vì yêu nhưng nhiều khi nó cũng làm người ta chảy máu, đớn đau, suy sụp.
"...Ngày mai khát khao hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào? Như cành phong non chiều xưa em nép vào anh, chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ...". Hai từ xa lạ rất gọn nhưng nó lại chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc, có buồn chăng? Có tiếc nuối chăng? Có những thất vọng và chán chường? Tôi rất hiểu cái cảm giác trở thành xa lạ. Một cảm xúc mà tôi không mong muốn nhưng tất nhiên là phải chấp nhận. Mặc dù tôi không yêu anh nhưng cảm giác thương, tin và hi vọng là có nhưng dòng đời đã cuốn đi.
"... Từ tháng năm đó, chìm dấu con sóng lang thang chi mùa thu tội tình. Niềm vui nỗi buồn chờ em thức dậy thấm sâu vào đêm.
Giờ khuất xa lắm, vườn đã yên giấc, em đi đâu mùa hoa bỏ lại, về thăm núi đồi hoàng hôn khép lại nỗi đau ngày xưa.
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn trôi mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại mải chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn chết trong vườn khuya..."
Để trải qua ngần ấy cảm xúc là thời gian không hề ngắn và những trăn trở trong mỗi người ta không thể đong đếm được. Thế nhưng, cái gì rồi cũng sẽ qua, mọi việc rồi cũng phải ổn theo một nghĩa nào đó quan trọng là bản thân mình hãy nhìn theo hướng tích cực thì mọi đau đớn cũng nhẹ nhàng hơn. Hai từ tha thứ tôi không nghĩ to tát theo nghĩa bao dung với ai đó gây lỗi lầm bởi mình cũng chỉ là một con người và không ai không mắc lỗi cả. Tha thứ với tôi là bỏ qua gánh nặng trong lòng mình, là mình tốt với chính mình trước tiên. Tuy nhiên vẫn có những vết xước trong lòng mà mãi vẫn chưa thể quên được.
"... Thời gian vẫn trôi căn phòng thao thức hôm nao em đợi em chờ. Nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa thời gian? Về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ"
Không gì là mãi mãi kể cả hạnh phúc hay nỗi buồn. Thế nên hãy trân trọng và gìn giữ hạnh phúc mà mình có còn nỗi buồn thả theo gió cuốn đi.
P/s: năm nay tôi không nhận ra mùa thu đã đi qua. Có lẽ do mấy cây hoa sữa trên đường đã bị chặt trơ gốc và cũng có lẽ do hàng cây khu nhà ở của cán bộ hải ngoại trong công ty chưa trút lá. Tôi đang chờ cây trút lá rồi lá non mơn mởn sẽ bung lụa, hình ảnh lúc ấy mới đầy sức sống làm sao!