Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

KHI NHIỆT TÌNH MẤT ĐI

Khi sự nhiệt tình đối với một người mất đi thì mọi sự quan
tâm trở nên bão hòa. Cuộc sống, công việc của người ấy diễn ra cũng như những
người khác trong xã hội ko ảnh hưởng gì đến cảm nhận của mình. Nếu có nhìn
thấy, có nghe thấy, có biết người đó đang buồn bực thì… biết cũng chỉ để đó mà
thôi.


Khi sự nhiệt tình đã mất đi, chờ đợi để chung đường cũng chỉ
còn là thói quen của những tháng ngày đã qua. Nhưng, thói quen đó ko hẳn là ko
bỏ được bởi trên suốt đoạn đường chung đó mình ko còn cảm thấy niềm vui và
trong cả sự chờ đợi ko còn thấy mình kiên nhẫn nữa.


Khi sự nhiệt tình với một người đã mất, nụ cười người ấy ko
còn cho mình cảm giác hạnh phúc và mình cũng ko còn động lực để tạo ra nụ cười
hạnh phúc trên đôi môi người ấy. Tất cả của người ấy sẽ chẳng còn ảnh hưởng đến
mình. Thế nhưng, đâu phải nhẹ nhàng gì khi trở nên như thế bởi thất vọng đã làm
mất đi nhiệt tình.


Khi nhiệt tình với công việc mất đi thì mình trở nên thờ ơ
với mọi thứ. Đến giờ làm thì vào công ty và hết giờ thì ra về, mọi hoạt động
của mình chỉ gói gọn trong trách nhiệm công việc. Như thế có lẽ tốt hơn với
mình vì chẳng mấy khi đụng chạm đến ai. Tuy nhiên, được cái này mất cái kia khi
mình ko cảm thấy niềm vui trong công việc nữa. Có lẽ trong những công việc mình
đã làm thì chỉ có việc làm trong ngành du lịch là cho mình đam mê… nhưng mình
lại ko gắn bó với nó. Cuộc sống chẳng hiểu sao lại có những thứ buồn cười như
thế.

Vừa qua đi một ngày ngột ngạt. Những mâu thuẫn làm mình cảm thấy chán nản. Chẳng ai có thể hiểu được suy nghĩ của mình thời gian gần đây. Sự nhiệt tình mất đi nhiều rồi mình bắt đầu thấy lo lắng. Mình ko muốn mình trở thành một con robot, hoạt động theo lập trình và trơ như đá khi mà cả sự nhiệt tình với cuộc sống cũng mất đi.

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

LỜI NHẮN GỬI TỚI NGA MI ĐẠI ĐẾ

Người có nhiều niềm vui đến nỗi người lạ lùng với việc người khác ủ rũ, buồn rầu. Người hãy cứ vui đi với những niềm vui ấy.
Ta... ko tốt đến nỗi luôn vui lòng để làm nhân vật chính trong trò đùa dai của người. Tại sao cứ lôi ta vào trò vui của người mà ko quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của ta?
Ta ko thích đùa dai. Người hãy dừng lại nếu ko muốn nhận những phản ứng mạnh từ ta.
Đừng làm mất những gì tốt đẹp đã có.

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

VỀ THĂM VÙNG BIỂN NẮNG GIÓ

Rất lâu rồi mới lại ra thăm biển. Mùa này miền Trung đang rất nắng, cái nắng đặc trưng của thành phố Phan Rang làm người ta thật khó chịu thế nhưng ko đủ khiến nụ cười tôi và bé em héo hắt theo cái nắng gió vùng biển sắp bước sang hè.
Biển thật trong và xanh. Ngoài khơi xa, thuyền bè xuôi ngược. Ngó nhìn nơi trời nước gặp nhau ở xa kia, lòng tôi cũng muốn trải ra mênh mông như mặt nước, để từng cơn gió thổi vào cho thỏa nỗi khát khao khi nhớ về biển bao lâu nay.
Con sóng vẫn vỗ về bờ cát.
Tiếng sóng như lời ru cho những ước vọng xa xôi của thời mới lớn. Tiếng sóng thay cho tiếng lòng qua những cuộc đổi thay. Đời đã trôi qua nhiều ngã rẽ!
Tôi vẫn muốn bước đi chân trần trên bờ cát, để từng đợt sóng vỗ bờ lại rẽ cát dưới bàn chân và dấu chân sẽ đi vào lòng biển. Ko gian của biển đêm thật vô cùng, dù có cảm thấy mình bé nhỏ nhưng tôi vẫn muốn được chìm vào ko gian ấy. Tôi nhớ đến điều mà tôi đã để lỡ thời sinh viên, đó là thứ đẹp đẽ mà tôi trân trọng, dù đã lỡ nhưng tôi ko hối tiếc.
Tôi muốn rất nhiều, rất nhiều khi ra tới biển. Nhưng, thời gian ko cho phép để ở quá lâu và trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi cũng tranh thủ cơ hội thưởng thức món bánh canh với hương vị biển đậm đà.
Tôi lại cùng bé em rong ruổi thăm tháp Chàm. Mọi thứ ko thay đổi nhiều so với lần đầu tôi đến. Cụm tháp vẫn sừng sững trên ngọn đồi với 2 cây me lớn và xung quanh đồi là rất nhiều xương rồng mọc theo ngẫu hứng của thiên nhiên. Trong những hành trình như vậy tôi lại nhớ nhỏ nhiều nhưng đời giống như dòng nước luôn trôi xuôi.
Các câu truyện trong đời sống hiện tại đan xen những dòng ký ức trong lòng, bé em thì vẫn cười và bảo tôi xấu xí. Chẳng hiểu sao khi sự khác biệt khá nhiều trong suy nghĩ và tính cách nhưng hai chị em vẫn có thể chơi được với nhau. Về thăm nơi vùng biển nắng gió này là trở về với thơ ấu của bé em. Những câu nói của tôi trong ngày cuối chuyến đi làm bé em khóc nhưng những giọt nước mắt đó là sự kết thúc cho ngày tháng cũ và mở ra sự khởi đầu tươi mới hơn trong tâm hồn của em. Tôi cảm thấy chuyến đi đã có ý nghĩa.
Con đường trước nhà bé em quẹo trái ko xa lắm thì xuống Sông Pha, qua đèo Ngoạn Mục là tới Đà Lạt. Tôi ko còn xa với vùng đất tôi yêu nhưng cũng chỉ có thể đứng đó mà nhìn và tưởng tượng. Hướng tôi đi tiếp theo sẽ đi ngược lại với con đường mà tôi nhìn vì tôi cần phải trở lại với cuộc sống tấp nập thường ngày. Tạm biệt tất cả với nỗi niềm miên man trên suốt chặng đường về. Bé em ngủ thiếp đi trong cảm nhận bình yên hơn ngày cũ.

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

CHIỀU MÊNH MANG GIÓ

Chiều sập xuống gió mênh mang trên phố
Bờ vai nghiêng tóc em ngắn... nhẹ bay
Êm êm qua phố khúc ca nào đọng lại
Tuổi hồng em theo năm tháng dần trôi.

Bàn tay ơi! tìm chút nắng chơi vơi
Tháng ba khóc những cơn mưa đầu hạ
Tháng ba đến nhạt nhòa, xa lạ
Lối em về bia đá rong rêu!

Chiều không nắng. Chiều mưa bay và gió
Tựa lưng thềm nghe hơi giá nhẹ buông
Trong sâu thẳm cứ vơi - đầy... quên - nhớ
Mùa ngủ say trên những ngón tay ngoan.

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

SADNESS

Những cơn mưa lại về trên tháng năm!
Miền Nam ko có mùa. Ngày tháng trôi qua như giấc mơ hoang triền miên ko đoạn kết. Có lẽ sống ko tốt nên có những cơn mộng mị bất thường. Khó ngủ vì những suy nghĩ miên man sinh ra từ giấc mơ. Nước mắt lại chảy rồi, mà ko hiểu vì sao mình khóc. Tìm một chữ yên sao mà khó!
Vừa làm xong một việc mà mẹ mong muốn nhưng tự trong suy nghĩ của bản thân mình cũng có những thay đổi ngoài dự tính. Hôm nay, mình bắt đầu một thời khóa biểu mới cho thời gian tới của mình. Cuộc sống của người ta chỉ cần đơn giản có thể đạt được điều người ta muốn nếu đối với mình phải khó khăn mới đạt được điều mình mong mỏi thì mình cần phải cố gắng hơn người ta rất nhiều, khó khăn để đạt được ko có nghĩa là ko đạt được, mình ko thể buông tay vì như thế số phận sẽ buông tay với mình nhưng... có lúc thấy mệt mỏi quá!
Sự mong manh của cuộc sống làm mình sợ hãi nên mình nhận ra bản thân mình luôn gấp gáp để ko bỏ lỡ bất cứ điều gì liên quan đến cuộc sống, đến những con người mà mình quý mến. Mình vừa gây ra một chuyện... có lẽ ko nhỏ... nhưng mình ko cho rằng mình sai. Mặc kệ ai đó có bực mình, có tức giận... nếu người ta suy nghĩ kỹ thì người ta sẽ hiểu những gì mình làm.
Thời gian gần đây, thứ mình nhìn thấy xé vụn khoảng trời ký ức. Mình phải làm sao? Trối bỏ những gì mình đã nâng niu? Nhiều gam màu đẹp đẽ cũ sao bây giờ chỉ còn lại một màu đượm buồn. Hết rồi bầu trời trắng trong, thuần khiết yêu thương... chỉ còn nơi đây một khoảng trống chông chênh và gió...
Vậy mà... vẫn có người dựa... 
Mối tơ rối trong lòng mình ko thể gỡ lại gồng mình gỡ tơ rối  lòng người, để đêm về ngậm ngùi riêng mình... tự hỏi còn có thể chịu đựng bao lâu nữa!
Nếu đúng có luật nhân quả đời đời kiếp kiếp, thì mình nghĩ rằng kiếp này mình sinh ra để trả những gì mình đã vay từ kiếp trước. Có buồn cười ko khi người ta lại khuyên mình nên sống bạc một chút đi? Đời bày ra như thế đấy... còn mình vẫn là một con ngốc!
Đôi lúc, cảm thấy thật chán nản với những mối quan hệ xã hội quanh mình. Bản nhạc cũ vẫn một mình hát mãi! Hết cảm giác mong đợi nhưng may mắn còn cảm giác nhớ nhung. Mình nhớ lời ru của một người... rất xa. Ko biết nơi trái tim đất nước cậu nghĩ gì và giờ này có lẽ đang trong giấc ngủ êm. Dòng đời cứ hối hả trôi và sự vô tình cũng trôi qua như thế...
Ngay lúc này đây, mình ước được nghe một bản nhạc êm nhưng ko phải từ cái click chuột trên internet. Nỗi nhớ đến từ trong ước muốn hay ước muốn đến từ trong nỗi nhớ... mình ko định hình rõ, chỉ biết điều này có thể lại làm mình cảm thấy lạnh hơn!

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

PHÍA KHÔNG NHAU

Anh đi về phía không em
Một ngày ngạo nghễ, nghìn đêm rã rời
Môi khô cố thắm miệng cười
Héo vàng gượng gạo nói lời tươi xanh

Em đi về phía không anh
Tình chưa đứt đoạn, duyên đành dở dang
Muốn dừng chân, sợ bẽ bàng
Cắn răng mà chịu lỡ làng ngày sau

Ta đi về phía không nhau
Tự nhiên gánh một nỗi đau nhói lòng
Mới hay thương mến vô cùng
Đẩy nhau về phía long đong cũng nhiều

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

ĐẦY - VƠI

Mặc dù mất nhiều thời gian để suy nghĩ về những tháng năm đã qua thế nhưng tôi vẫn ko thể nào lý giải những gì đã diễn ra trong ngần ấy thời gian. Cuộc sống có nhiều điều khó hiểu quá mà đôi khi tôi ko hiểu nhưng cũng phải tìm cách để bản thân mình có thể chấp nhận nó, hòa nhập được với nó. Đến bây giờ, cảm xúc thật sự của tôi là gì? chấp nhận hay hài lòng với sự chọn lựa hiện tại. Mà thôi, có lẽ tôi cũng chẳng nên quan tâm đến điều đó làm gì, chỉ cần đơn giản là tôi đã phác họa một con đường cho bản thân mình thì tôi cứ thế mà đi. Thỉnh thoảng tôi lại suy tư một chút, lại cảm thấy trong tâm hồn mình có gì đó bất ổn khi vô tình nhìn thấy hay nghe thấy một điều gì gợi nhớ quá khứ nhưng mà điều đó có lẽ cũng là bình thường thôi, có lẽ thế thì phải.
Một người bạn vừa gọi điện. Những cuộc gọi quá nửa khuya thường chứa đựng nhiều tâm sự. Tôi nhỏ bé lắm, chỉ có thể biết lắng nghe thôi - cuộc sống hay réo rắt lên những tiết tấu buồn. Tôi thở dài, người ta thì cười và nói lời tri ân với tôi dù tôi chẳng làm được gì. Càng nghe nhiều chuyện càng thấy việc mình chọn làm hạt cát hoặc làm một Tiểu Ngạ Quỷ khi về thế giới bên kia là hoàn toàn chính xác. Giá như đừng bao giờ có câu hát "nặng nợ một kiếp người".
Hơn một tuần nay, tâm trạng ko thoải mái chút nào. Chẳng hiểu vì điều gì mà đầu óc cứ lẩn thẩn đẩu đâu. Mâu thuẫn hình thành ở mọi phương diện của những nghĩ suy đồng thời hình thành trong cả mối quan hệ ko mấy tốt đẹp của lý trí và cảm xúc. Làm việc gì và làm như thế nào cho đúng đó là điều băn khoăn của lý trí. Còn cảm xúc thì lại trăn trở nên làm gì để phá tan sự ngột ngạt hiện tại và có lẽ dù biết kết quả là nước mắt thì tôi vẫn muốn làm. Ngốc nghếch thì vẫn hoàn ngốc nghếch thôi!
Rùa Con sẽ trở về trong vòng mấy ngày tới, căn phòng của tôi lại sẽ cho tôi cảm giác đó là nhà, là cuộc sống hiện tại của tôi. Tôi sẽ cắt mạng, bởi vì trong cảm nhận nó ko còn cần thiết nữa. Tôi tự hỏi lòng mình có ai đó buồn ko? Tôi ko dám tự trả lời vì biết đâu câu trả lời của tôi khiến cho một ai đó thấy chút hụt hẫng, lúc đó tôi cũng chẳng thoải mái gì đâu. Tôi chỉ biết lòng mình đang phôi pha nhiều thứ, có những diễn giải làm tôi ko thể vui khi có cảm giác bị tổn thương. Tôi sợ mình ko cam tâm, ko thể bỏ qua như trước đây vẫn có thể. Với tôi, bỏ qua cho người chính là bỏ qua cho bản thân mình để mình nhẹ nhàng hơn, nhưng liệu giờ đây tôi còn có thể bỏ qua? Thời gian là liều thuốc tốt nhất - đúng đấy. Và thêm lần nữa tôi lại hi vọng vào tác dụng của thời gian. Thực tình, tôi cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì những gì anh làm dường như hơi tàn nhẫn với tôi. Chính vì tàn nhẫn nên tôi cần phải mạnh mẽ, bản năng của tôi sẽ trỗi dậy để chống trọi, để dứt khoát, để vạch ra những ranh giới rạch ròi với những gì làm phương hại đến bản thân tôi. Đối với tôi - một người đã qua những mất mát, thì chẳng còn gì là ghê gớm, cùng lắm chỉ là đôi giọt nước mắt lăn dài lau rồi cũng khô. Có chăng tôi là một trò đùa? oh, điều đó cũng thú vị đó chứ! Ít ra tôi cũng mang lại niềm vui cho người khác. Người khóc phải có kẻ cười thì mới đưa tới cái muôn màu của xã hội. Có gì đâu phải ko anh? Cho nên, thực tình tự đáy lòng mình tôi cảm ơn anh!