Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

SADNESS

Những cơn mưa lại về trên tháng năm!
Miền Nam ko có mùa. Ngày tháng trôi qua như giấc mơ hoang triền miên ko đoạn kết. Có lẽ sống ko tốt nên có những cơn mộng mị bất thường. Khó ngủ vì những suy nghĩ miên man sinh ra từ giấc mơ. Nước mắt lại chảy rồi, mà ko hiểu vì sao mình khóc. Tìm một chữ yên sao mà khó!
Vừa làm xong một việc mà mẹ mong muốn nhưng tự trong suy nghĩ của bản thân mình cũng có những thay đổi ngoài dự tính. Hôm nay, mình bắt đầu một thời khóa biểu mới cho thời gian tới của mình. Cuộc sống của người ta chỉ cần đơn giản có thể đạt được điều người ta muốn nếu đối với mình phải khó khăn mới đạt được điều mình mong mỏi thì mình cần phải cố gắng hơn người ta rất nhiều, khó khăn để đạt được ko có nghĩa là ko đạt được, mình ko thể buông tay vì như thế số phận sẽ buông tay với mình nhưng... có lúc thấy mệt mỏi quá!
Sự mong manh của cuộc sống làm mình sợ hãi nên mình nhận ra bản thân mình luôn gấp gáp để ko bỏ lỡ bất cứ điều gì liên quan đến cuộc sống, đến những con người mà mình quý mến. Mình vừa gây ra một chuyện... có lẽ ko nhỏ... nhưng mình ko cho rằng mình sai. Mặc kệ ai đó có bực mình, có tức giận... nếu người ta suy nghĩ kỹ thì người ta sẽ hiểu những gì mình làm.
Thời gian gần đây, thứ mình nhìn thấy xé vụn khoảng trời ký ức. Mình phải làm sao? Trối bỏ những gì mình đã nâng niu? Nhiều gam màu đẹp đẽ cũ sao bây giờ chỉ còn lại một màu đượm buồn. Hết rồi bầu trời trắng trong, thuần khiết yêu thương... chỉ còn nơi đây một khoảng trống chông chênh và gió...
Vậy mà... vẫn có người dựa... 
Mối tơ rối trong lòng mình ko thể gỡ lại gồng mình gỡ tơ rối  lòng người, để đêm về ngậm ngùi riêng mình... tự hỏi còn có thể chịu đựng bao lâu nữa!
Nếu đúng có luật nhân quả đời đời kiếp kiếp, thì mình nghĩ rằng kiếp này mình sinh ra để trả những gì mình đã vay từ kiếp trước. Có buồn cười ko khi người ta lại khuyên mình nên sống bạc một chút đi? Đời bày ra như thế đấy... còn mình vẫn là một con ngốc!
Đôi lúc, cảm thấy thật chán nản với những mối quan hệ xã hội quanh mình. Bản nhạc cũ vẫn một mình hát mãi! Hết cảm giác mong đợi nhưng may mắn còn cảm giác nhớ nhung. Mình nhớ lời ru của một người... rất xa. Ko biết nơi trái tim đất nước cậu nghĩ gì và giờ này có lẽ đang trong giấc ngủ êm. Dòng đời cứ hối hả trôi và sự vô tình cũng trôi qua như thế...
Ngay lúc này đây, mình ước được nghe một bản nhạc êm nhưng ko phải từ cái click chuột trên internet. Nỗi nhớ đến từ trong ước muốn hay ước muốn đến từ trong nỗi nhớ... mình ko định hình rõ, chỉ biết điều này có thể lại làm mình cảm thấy lạnh hơn!